Chương 5
Editor: Hồ ly tinh
Người kia bị trói tay, quỳ gối trước Giang Tuyết.
Hữu hộ pháp tiến lên, xoa một ít nước diêm tiêu đặc chế vào thái dương cậu ta. Cậu ta bị đau giãy dụa hai lần, không giả vờ trầm tĩnh được nữa. Nhìn cậu ta tức giận bất bình, xem ra không hề sợ bọn Giang Tuyết.
(*) nước diêm tiêu: gọi theo ngôn ngữ hóa học quen thuộc ngày nay chính là KNO3 a.k.a Kali Nitrat
Trên mặt cậu ta rất nhanh liền tỏa ra một mùi hôi kỳ quái, bắt đầu từ góc viền da trên khuôn mặt. Sau đó tấm mặt nạ da người bị bóc xuống vứt trên mặt đất, thành một tấm da phế.
Người quỳ trên mặt đất là một thiếu niên xấp xỉ tuổi Giang Tuyết, nét trẻ con trên mặt chưa mất hết, có một đôi mắt phượng xinh xắn. Cậu mạnh miệng, không hề sợ hãi đối diện với mấy người trước mặt.
Khác với võ lâm chính phái, người trong ma giáo theo chủ nghĩa cường giả vi tôn, có phân chia giáo phái, nhưng không có liên minh. Mỗi giáo phái đều minh tranh ám đấu, thắng làm vua thua làm giặc.
(*) cường giả vi tôn: kẻ mạnh làm vua
(*) minh tranh ám đấu: ngoài sáng hay trong tối đều tranh đấu với nhau
Người tới là đường thiếu chủ Trường Sinh Đường, Lục Minh. Từ nhỏ đã được dạy ngoan liệt kiêu ngạo, ỷ vào xuất thân ma giáo, theo tâm tính hiếu niên, coi trời bằng vung.
Giang Tuyết mắt lạnh đánh giá cậu ta, nói: “Bọn họ sẽ không thả ngươi ra.”
“Giang Tuyết, ” thiếu chủ thấy thái độ lạnh nhạt của Giang Tuyết, càng thêm không chịu thua, trên mặt cũng làm ra vẻ không để ý, nói rằng: “Đùa một chút thôi, ngươi không nên hẹp hòi như vậy chứ?”
Giang Tuyết mặt không thay đổi ngồi xuống trước mặt gã: “Ngươi nên gọi ta một tiếng tiền bối.”
Rõ ràng tuổi tác xấp xỉ nhau, thế mà Giang Tuyết dám làm bộ làm tịch trước mặt cậu, thiếu chủ hận đến nghiến răng.
“Sao, không chịu gọi?”
Thiếu chủ rất có cốt khí không hé miệng, phẫn nộ nhìn y chằm chằm.
“Được, ” Giang Tuyết đứng lên “Treo lên. Lúc nào chịu gọi hẵng thả xuống.” Nói xong nhấc chân đi thẳng.
“Giang Tuyết! Ngươi dám!” Thiếu chủ tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức nhào tới. Cậu đường đường là một thiếu chủ Ma giáo, lúc thường những người kia sai dám dễ dàng động vào hắn?!
Mấy năm gần đây Trường Sinh Đường từ từ sự suy thoái, trước mắt lực lượng ngang ngửa Tễ Nguyệt giáo. Hai phái trước nay nước giếng không phạm nước sông, lần này Lục Minh chắc chắn không phải là vì tìm y mới tới. Có lẽ không lâu sau, người bên kia sẽ tìm tới cửa.
Giang Tuyết không thể trừng trị cậu ta, nhưng giáo huấn không thể không làm.
Hữu hộ pháp vừa cầm dây thừng trói người vừa cảm khái, rõ ràng đều là thiếu niên, sao lại không hiểu chuyện như giáo chủ nhà mình nhỉ?
Tả hộ pháp theo phía sau giáo chủ, tâm lý chập trùng bất định. Giang Tuyết giận thật.
Giang Tuyết đi vào một gian phòng khác, lúc trước rời giường vẫn chưa rửa mặt. Tả hộ pháp vắt khăn ướt đưa tới, Giang Tuyết không nói tiếng nào tiếp nhận.
Hắn cầm quần áo đến hầu hạ thay y phục, Giang Tuyết mặt không đổi sắc mặc y phục.
Hắn dâng trà nóng, Giang Tuyết mặt lạnh nhận lấy.
Giang Tuyết thật sự đang tức giận.
Hắn lấy lược chải tóc của Giang Tuyết ra, Giang Tuyết ngồi xuống trước gương.
Cẩn thận giúp Giang Tuyết chải mái tóc đen mượt như thác nước, búi một búi tóc trên đỉnh đầu, dùng phát quan cẩn thận buộc lại. Trong gương Giang Tuyết cầm chén trà trên tay, thỉnh thoảng nhấp một môi. Hơi nước tản ra, lông mi dày của Giang Tuyết chậm rãi nháy một cái.
(*) phát quan: dây buộc tóc
Tả hộ pháp nói: “Giáo chủ?”
Giang Tuyết quay mặt đi không nhìn hắn.
Tả hộ pháp vòng tới trước mặt y: “Giáo chủ?”
Giang Tuyết cau mày.
Tả hộ pháp lấy lòng ngồi xổm xuống, muốn nắm bàn tay cầm chén trà của y.
Giang Tuyết lập tức tránh né, nhấc chân đạp hắn. Y tức giận nói: “Các ngươi nhận không ra ta!”
Một cước kia không nhẹ không nặng đá vào ngực hắn, như con mèo nhỏ nhẹ nhàng cào một chút.
Giang Tuyết càng nói càng tức, nhấc chân đạp phát nữa.
“Còn dám động thủ đánh nhau với ta?!”
Lòng Tả hộ pháp như bị một lông chim mềm mại cọ qua. Hắn lập tức nhận sai: “Lần này là thuộc hạ sơ sẩy, tuyệt đối không có lần sau.”
Giang Tuyết không trả lời.
“Kính xin giáo chủ trách phạt.” Giang Tuyết như thể không nghe lời hắn nói, không để ý tới hắn.
Tả hộ pháp dụ dỗ: “Giáo chủ đại nhân rộng lượng, không tức giận.”
Hắn giơ tay lên sờ sờ đầu giáo chủ, lần này không bị né tránh.
Giang Tuyết lạnh mặt: “Hừ.”