Chương 16
Editor: Hồ ly tinh
Tả hộ pháp cuối cùng cũng nhận ra trong phòng là lạ chỗ nào.
Ôm chưa được bao lâu, Giang Tuyết cảm thấy thân thể hắn trở nên hơi cứng ngắc. Tả hộ pháp đẩy Giang Tuyết ra, nét mặt như đang ẩn nhẫn gì đó. Hắn miễn cưỡng cười với Giang Tuyết: “Giáo chủ… tạm thời cách thuộc hạ xa một chút…”
Nhịp tim của hắn rất nhanh, khí huyết dâng lên, trên người như thiêu đốt một luồng nhiệt quỷ quyệt.
Giang Tuyết bị hắn đẩy ra liền không nhúc nhích, sờ môi nhìn mặt đất, sắc mặt tái nhợt hiện lên mạt ửng hồng không bình thường.
Tả hộ pháp ý thức được cái gì, hắn lập tức mở cửa sổ quăng lư hương ra ngoài. Trên người khô nóng khó nhịn, hắn ném lư hương xong thì lập tức đóng cửa sổ lại.
Dù có ngốc đến mấy thì ở Ma giáo hồi lâu cũng biết lần này trúng phải dược gì.
Dược hiệu vô cùng mạnh. Tả hộ pháp một tay đỡ lên bàn, thấy tình trạng Giang Tuyết không bình thường thì càng thêm dày vò lí trí. Hắn nói không ra lời, cắn răng quay người toan rời đi.
Trên người càng ngày càng khô nóng, đầu óc Giang Tuyết càng thêm mờ mịt. Thấy hắn định đi lập tức bước lên trước bắt được cánh tay Tả hộ pháp.
Cánh tay bị y đụng tới, dục vọng như lửa từ đó lan ra toàn thân. Tả hộ pháp sợ hết hồn, theo bản năng dùng sức đẩy Giang Tuyết ra, phát hiện bàn tay nắm tay hắn của Giang Tuyết tăng thêm sức lực.
Dược hiệu trên người Giang Tuyết không nặng như hắn nhưng trên người nóng cực kì, thế nào cũng thấy không đủ. Hai mắt y mờ mịt mang điểm ướt át, da dẻ trắng trẻo đều ửng hồng. Đôi môi khép mở, như muốn cùng hắn nói chuyện.
Tả hộ pháp sửng sốt. Y muốn nói chuyện, muốn nói gì đây… Không quan tâm, hắn thuận theo tay Giang Tuyết kéo y lại bên người.
Hô hấp dần dần nóng rực, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới người kia, điều này khiến hắn không khống chế được mà càng muốn dựa vào gần hơn. Hắn cúi đầu muốn hôn lên môi Giang Tuyết.
Giang Tuyết trơ mắt nhìn hắn dựa vào càng gần, cảm thấy trên mặt nóng bừng, tim đập như hươu chạy. Hô hấp hai người gần như cùng lúc, hắn dựa rất gần, Giang Tuyết chưa bao giờ nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy.
Hắn rũ mi mắt, thần sắc chăm chú mà ôn nhu. Giang Tuyết biết hắn đang nhìn nơi nào. Mặt của y càng nóng. Gần quá —— so với hết thảy ôm ấp lúc trước đều không bằng, nhưng hắn hoàn toàn không có ý dừng lại.
Giang Tuyết không tự chủ nuốt nước miếng, sau đó liền bị hôn lên.
Vừa mới đụng vào liền khắc chế không nổi, Tả hộ pháp muốn làm nụ hôn này sâu sắc thêm, lại sợ dọa đến Giang Tuyết, chỉ có thể vội vã không nhịn nổi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ môi y. Giang Tuyết ngốc lăng đứng, biểu tình yên tĩnh thuận theo, đồng thời cũng rất phối hợp. Có điều y chẳng biết vì sao hôn hôn lại bị ấn vào trên tường, thân thể của hắn còn theo sát dán vào.
Hô hấp hai người hòa vào nhau, miệng lưỡi quấn quýt. Hắn từ từ đưa lưỡi thăm dò, Giang Tuyết hấp háy mắt, cũng thăm dò duỗi đầu lưỡi mềm mại ra, sau đó lập tức bị nhiệt liệt cuốn lấy không tha.
Nụ hôn này làm cơ thể động tình càng thêm mãnh liệt, Giang Tuyết dần dần bị nụ hôn mang theo tính xâm lược tính của hắn làm cho hít thở không thông, vươn tay đẩy vai hắn ra.
Tả hộ pháp bị y đẩy một cái, nhất thời ngừng động tác. Lúc tách ra có chút hụt hơi, thân thể dán sát lên người Giang Tuyết, chỗ kia nóng đến kinh người. Hắn khó nhịn tựa đầu lên vai Giang Tuyết vai, cực lực nhịn xuống.
“Đừng sợ…”
Thanh âm của hắn nhẹ như gió, hận không thể cả người đều kề sát Giang Tuyết. Giang Tuyết bị hắn ép tới vách tường cứng rắn sau lưng, không thể lui được nữa.
Giang Tuyết định quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy trên cổ có một vật mềm mại ấm áp. Y theo phản xạ run rẩy một chút, ngay lập tức trên eo bị hai cánh tay ôm lấy kìm trụ thân thể, không cho y lộn xộn. Mặt Giang Tuyết càng đỏ hơn.
Hắn cậy mạnh ɭϊếʍƈ hôn cần cổ trắng trẻo của Giang Tuyết: “Tô Tô…”
Hai tay Giang Tuyết rốt cục rảnh rỗi, ôm bên hông hắn. Lập tức cảm nhận được cổ bị cắn một cái không nhẹ không nặng. Hắn đầu tựa vào hõm cổ Giang Tuyết, hơi thở tràn ngập lửa nóng thổi vào da thịt Giang Tuyết.
———————————-
Lục Minh thần sắc tự nhiên trở lại đại sảnh.
Lục các chủ đang cùng Sở trưởng lão nói chuyện, nhìn thấy cậu đến, nghi hoặc hỏi một câu: “Thiếu chủ không phải nói đi gặp Giang giáo chủ sao?”
Lục Minh cười, giả đò ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói: “Giáo chủ đang bận.” Nói xong, có thâm ý khác liếc Sở trưởng lão một cái.
.