Chương 46: Cám ơn chàng yêu ta
Tô Nhược Mộng nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn: "Là người phượng hợp nhất, vậy kiếm của ngươi đâu?"
"Nhân kiếm hợp nhất, ta chỉ chưa luyện thành thức thứ tám và thức thứ chín thôi." Lôi Ngạo Thiên hơi buồn phiền, hắn là kỳ tài võ học, nhưng lại không luyện thành được thức thứ tám và thức thứ chín.
Tô Nhược Mộng đưa tay vỗ vai hắn, cười an ủi: "Không sao, ngươi mạnh hơn ta nhiều, ta còn chưa biết làm thế nào để khống chế Phượng Vũ Cửu Thiên nữa, ta chỉ biết đàn theo khúc phổ, không biết phải làm thế nào mới phát huy được uy lực của nó."
Không biết Tô thị có biết làm thế nào để khống chế Phượng Vũ Cửu Thiên hay không? Nếu thật sự để nàng tự học thành tài, chỉ sợ tính khiêu chiến hơi bị lớn.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện kỳ quái, nào là chuyển kiếp, nào là Giáo chủ, nào là tình một đêm, rồi thì Long Khiếu, Phượng Minh, Ma giáo, Phượng tộc, giờ còn muốn nàng phải đi xông pha giang hồ nữa chứ.
Nàng thật sự khó mà thích ứng nổi, không cách nào tiêu hóa kịp.
Chỉ có thu hoạch lớn nhất chính là nam nhân xem nàng như trân bảo này.
"Khúc phổ này của nàng có lực sát thương rất lớn, chẳng lẽ mẹ nàng không dạy nàng cách sử dụng nó?" Lôi Ngạo Thiên tỏ vẻ kinh ngạc, ngay từ đầu hắn đã thấy Tô thị không đơn giản, không ngờ nàng còn là người thâm tàng bất lộ như thế.
Thì ra Phượng Minh kiếm nằm trong tay nàng, khó trách nàng biết rõ về Long Khiếu kiếm như thế, khó trách hắn lại không tìm được Phượng Minh kiếm ở gần hồ Thanh Thủy.
Haha, thì ra Phượng Minh kiếm là một cây đàn, quả thật là nằm ngoài suy đoán của thế nhân.
Tô Nhược Mộng ôm mặt, nhìn hắn với vẻ buồn khổ, nói: "Mẹ ta cũng không biết, nàng nói khúc phổ này đã hơn ba trăm năm chưa có người đàn được. Nàng nói, chuyện này chỉ có thể nói với ngươi, không thể để người ngoài biết."
"Hơn ba trăm năm?" Lôi Ngạo Thiên giật mình nhìn nàng, Long Khiếu kiếm cũng thất truyền hơn ba trăm năm, chẳng lẽ giữa bọn họ còn có mối liên hệ nào đó? Chỉ nghe nói bọn họ là kiếm trống với kiếm mái, chứ chưa từng nghe qua giữa bọn họ còn có mối liên hệ nào khác.
"Ngươi từng nghe nói đến Phượng tộc chưa?"
"Phượng tộc? Là dị tộc vừa huyền bí vừa cổ xưa?"
"Dị tộc vừa huyền bí vừa cổ xưa?" Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại.
Dị tộc là có ý gì? Chẳng lẽ người bên ngoài chưa từng bước vào Phượng tộc? Lúc Tô thị nói đến nó cũng đâu có thần kỳ vậy đâu.
Phượng tộc? Phượng cầm? Lôi Ngạo Thiên đưa tay nắm chặt lấy hai vai của Tô Nhược Mộng, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ, nhìn nàng hỏi: "Chẳng lẽ nàng và mẹ nàng là người của Phượng tộc?"
"Ừ." Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, lại nói: "Nghe nói, ta còn là Phượng chủ gì đó nữa."
"Phượng chủ?" Người dù trời có sập xuống cũng không chớp mắt như Lôi Ngạo Thiên, giờ lại kinh ngạc đến sắp rớt cả cằm. Nàng lại là Phượng chủ Phượng tộc, vậy nàng có phải quay về Phượng tộc không? Vậy hắn phải làm sao đây?
"Sau này nàng phải quay về Phượng tộc?"
"Ừ."
"Nhưng mà..." Hai người đều nhìn đối phương, trăm miệng một lời.
"Nàng/ Ngươi nói trước đi." Hai người lại tiếp tục trăm miệng một lời.
"Haha." Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Lôi Ngạo Thiên nói trước: "Nhưng mà, nếu nàng phải về Phượng tộc, vậy ta phải làm sao?"
"Không phải ngươi nói phụ xướng phu tùy sao?" Tô Nhược Mộng dùng câu nói trước kia của hắn để đáp trả lại hắn.
Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng với vẻ khó xử, mấp máy môi: "Ta thì không sao, nhưng mà, ta không thể bỏ mặc Tử Long lĩnh không thèm để ý được. Ta cần phải có thời gian."
Hắn phải có thời gian để sắp xếp mọi việc trên Tử Long lĩnh, trong thời gian ngắn, hắn không cách nào phụ xướng phu tùy được.
"Lần này đổi thành phu xướng phụ tùy, nhưng mà, ta cũng cần có thời gian." Tô Nhược Mộng nhìn vẻ mặt mừng như điên của hắn, nói tiếp: "Ta cũng không thể vứt bỏ Phượng tộc không thèm quan tâm được, nhưng mà, lúc ở Yêu Nguyệt môn, ta đã quyết định, sau này, nơi nào có ngươi, thì sẽ có ta."
"Mộng Nhi, ta..."
"Ngươi đừng vội cảm động, ta có điều kiện. Ta nghe lão Bát nói, trên Tử Long lĩnh có rất nhiều ruộng đất, có rất nhiều kỳ trân dị thảo, cho nên, ta muốn đi xem."
"Sau đó thì sao?"
"Cái gì?"
"Điều kiện của nàng?"
"À." Tô Nhược Mộng khó xử gãi gãi đầu, đoạt lấy quyền chủ động của hắn, đưa tay ôm mặt hắn, chậm rãi nói: "Bí mật kết hôn không được, vậy thì đổi thành ngươi chờ ta. Lôi Ngạo Thiên, chàng có bằng lòng chờ đến khi ta xử lý xong chuyện của Phượng tộc không?"
"Bằng lòng!" Lôi Ngạo Thiên không ngừng gật đầu, còn nghiêm túc bồi thêm một câu: "Điều kiện tiên quyết là, chúng ta phải thành thân trước. Tô Nhược Mộng, nàng có bằng lòng không?"
Hắn cũng học theo lời nàng, nghiêm túc kêu đầy đủ tên họ đối phương, khiến nàng cảm thấy khoảnh khắc này rất trang nghiêm, rất thần thánh.
Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược Mộng hỏi tiếp: "Ta muốn lên Tử Long lĩnh làm ruộng có được không?"
"Được."
"Toàn bộ giáo đồ Ma giáo đều đi làm ruộng được không?"
"Được."
Tô Nhược Mộng hơi cau mày, tỏ vẻ không thể tin được, hỏi: "Chàng chưa hỏi nguyên nhân đã đồng ý?"
"Không cần hỏi, nương tử vui là được rồi." Lôi Ngạo Thiên nghiêng đầu khẽ hôn lên môi nàng, trong con ngươi lấp lánh ánh sáng.
"Cảm ơn chàng!" Tô Nhược Mộng vui vẻ hôn trả lại hắn.
"Cám ơn chuyện gì?"
"Cám ơn chàng yêu ta."
"Nếu ta không thương nàng, ta nghĩ cả đời này ta chỉ có một mình rồi." Dứt lời, Lôi Ngạo Thiên đưa tay chạm vào môi dưới, thỏa mãn nói: "Nhưng mà, có phải thành ý của nàng quá ít rồi không?"
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn, nhưng mà, hắn chưa hài lòng, quá nhanh.
Bên tai truyền đến tiếng kêu của một loài công trùng không biết tên, Tô Nhược Mộng lẳng lặng rút vào ngực hắn, nhìn mấy con đom đóm dưới tàng cây, vui vẻ nói: "Chàng xem, có đom đóm kìa, đẹp thật đó. Cảm giác như đang quay lại trại hè thời còn đi học vậy."
"Trại hè?" Lôi Ngạo Thiên cúi đầu, không hiểu hỏi.
"À, giống như đóng quân dã ngoại vậy đó." Tô Nhược Mộng vội vàng giải thích, thấy hắn hơi chau mày, lại tiếp tục nói: "Chính là sống một mình trong núi mấy ngày, cái này đối với những người trên giang hồ như chàng chắc cũng không khó hiểu lắm đâu nhỉ?"
"Vậy tối nay chúng ta tổ chức trại hè ở đây đi." Lôi Ngạo Thiên ôm sát nàng, nhìn vẻ mừng rỡ trên mặt nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
"Ừ."
Tô Nhược Mộng mừng rỡ phát hiện, nam nhân này rất tân thời, học theo ngôn ngữ của nương tữ rất nhanh.
Một đêm này, bọn họ ôm lấy nhau, lẳng lặng ngồi trên tán cây, cảm thụ cảnh đêm lãng mạn.
Một đêm này, bọn họ trao nhau tiếng lòng, vui vẻ tâm tình, lần đầu tiên chân chính bày tỏ lòng mình với nhau.
Một đêm này, bọn họ càng thêm chắc chắn, đối phương chính là người thích hợp nhất với mình.
Bên tai truyền đến tiếng chim hót chào buổi sáng, Tô Nhược Mộng chầm chậm tỉnh lại trong ngực Lôi Ngạo Thiên, lắng tai nghe tiếng tim đập của hắn, khóe miệng không khỏi bật ra nụ cười hạnh phúc.
"Tỉnh rồi sao?" Lôi Ngạo Thiên cúi đầu nhìn nụ cười tươi trên môi nàng, không khỏi cười theo.
"Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng, nương tử!"
"A... Đi đâu thế?" Đột nhiên, hắn ôm nàng bay vọt lên khôngtrung, dọa cho nàng sợ hãi hét lên một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ hắn.