Quyển 1 - Chương 10
Nhị tiểu thư của Nguyễn phủ ở thành Úc Nam sau khi mất tích một tháng cuối cùng cũng đã trở về Nguyễn phủ. Hôn ước cũng không bị hủy bỏ mà sửa lại thành kéo dài thời hạn cử hành hôn lễ.
Tuân theo mệnh của phụ mẫu, mười ngày sau lễ thành thân sẽ chính thức bắt đầu.
--- ---- Ta là phân cách tuyến hôn lễ sắp được cử hành---- ---
Trăng treo đầu cành, mọi vật đều chìm vào ngủ say.
Căn nhà lớn nhất ở chỗ sâu trong sơn trại giờ phút này đèn đuốc lại vẫn sáng trưng như cũ.
Một bóng người cường tráng vội vàng đi vào, cung kính nói: “Trại chủ.”
Nam nhân khoanh tay đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía người đang đi đến, thanh âm thanh lãnh hơi trầm xuống: “Điều tr.a xong rồi à?”
“Vâng ạ. Ngày hôm đó người tố giác Nguyễn cô nương tránh ở đây chính là nữ nhi của Nghiêm đại nương, Tô Chỉ.”
Hắn hơi nhăn ấn đường, nói: “Vì sao?”
“Nghe Nghiêm đại nương nói thì Tô cô nương nàng ấy... luyến mộ trại chủ, do ganh tị với Nguyễn cô nương được ở cạnh ngài nên mới nghĩ kế đuổi đi.”
“A.” Ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng, trên khuôn mặt không chút biểu cảm, hờ hững nói: “Xử lý theo quy củ đi.”
“Trại chủ......” Lục Vọng hô lên, có chút do dự, “Nghiêm đại nương nói rằng bà ấy đã giáo huấn Tô cô nương một trận rồi, tuyệt đối sẽ không có lần sau, bà ấy muốn cầu ngài, xin ngài đừng đuổi Tô cô nương ra khỏi trại.”
“Nếu không muốn bị đuổi ra khỏi trại, vậy thì sắp xếp một mối hôn sự cho nàng, gả đi đi.
“Trại chủ, Tô cô nương còn chưa có cập kê.....”
“Sơn tặc bắt đầu để ý đến lễ nghĩa từ khi nào thế?”
Trong lòng hắn tràn ngập sự buồn bực, vốn đã không muốn để ý tới những việc vớ vẩn như thế này giờ lại càng mất kiên nhẫn: “Cút.”
Lục Vọng không dám kì kèo thêm nữa, vội vàng tuân lệnh, lập tức rời đi.
Cả căn nhà đều tràn ngập sự lạnh lẽo, không có lấy một chút nhân khí.
Mọi thứ giống như lại trở về những ngày của hơn một tháng trước.
Hắn khẽ nhấc mắt, nhìn về phía giá gỗ treo quần áo ở hậu viện, trên đó vẫn còn treo ba chiếc trường bào quên chưa thu xuống đang tung bay trong gió, bóng dáng của tiểu cô nương không với được tới giá gỗ kia giống như vẫn đang thấp thoáng trong đó, nàng vẫn còn đang vừa hát vừa treo quần áo.
Nàng sẽ ôm y phục của hắn tới bên dòng suối để giặt, bị ánh mặt trời chiếu đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ lên lại vẫn cứ nói không nóng.
Nàng sẽ ở trong phòng bếp một bên tự biện lời hát một bên nấu ăn, thậm chí còn ngây ngốc đến mức bị sặc khói ho khù khụ.
Lúc kỳ lưng cho hắn, rõ ràng là đã thẹn thùng tới mức không nói được lời nào, nàng lại vẫn nghiêm túc kỳ cọ sạch sẽ.
Khi hắn do bị thương nặng mà hôn mê, nàng còn nói là lo cho hắn.
~~~~~ Đường phân cách hồi tưởng~~~~~
Trong một tháng này, nàng thường xuyên xuất hiện ở trước mặt hắn, như kiểu mọc rễ ở trong mắt hắn vậy, bây giờ nàng không còn ở đây nữa, hắn lại giống như kẻ ngốc, thường xuyên nghĩ rằng nàng vẫn còn ở đây.
Khổ nỗi, cho dù biết rõ đó chỉ là do hắn tưởng tượng ra, hắn cũng có thể nhìn chăm chú cả nửa ngày, vô pháp dứt bỏ.
Thân mình nhỏ xinh, đôi tay trắng nõn, mền mại, cảm giác ôm nàng vào trong ngực vẫn còn rõ ràng như cũ, cũng vẫn khiến hắn... tưởng niệm như thế.
Chỉ còn ba ngày.
Qua ba ngày nữa, nàng sẽ khoác lên mình giá y đỏ thẫm, mười dặm hồng trang, kiệu tám người khiêng, đưa tới trong phủ viên ngoại, trở thành nương tử của người khác, vì một nam nhân khác nấu ăn, vì nam nhân đó xử lí việc nhà, thậm chí còn... cùng tên đó làm những chuyện thân mật nhất.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng một nam nhân khác ôm nàng vào lòng, hắn liền cảm thấy trong lòng mình bỗng xuất hiện một ngọn lửa, càng đốt thế lửa càng mạnh, hắn hận đến mức muốn đem nàng từ trong lòng tên đó cướp về.
Cướp.....
Cướp?
Phải rồi, nếu hắn đã tưởng niệm nàng đến như thế, khát vọng muốn nàng ở cạnh hắn đến như thế, vì sao không thể trực tiếp cướp người về?
Đan Dật Trần đỡ trán, trong ý cười pha chút chua xót.
Hắn thật đúng là suy nghĩ quá nhiều để bị lầm, rối rắm đủ kiểu, kết quả thế nhưng lai quên mất nghề cũ của chính mình.
Sau đó, nếu nàng muốn có danh phận, hắn sẽ cưới nàng làm thê tử.
Nếu nàng muốn sống một cuộc sống giàu có, hắn liền đi cướp bạc về cho nàng tiêu xài thoải mái.
Chỉ cần nàng nguyện ý rời đi cùng hắn mà thôi.
Nam nhân hơi híp mắt lại, một tia ám quang trong mắt dần sáng lên.
****** Ta là đường phân cách tuyến cướp người******
Ngày đại hôn đang đến gần, sính lễ cũng đã sớm được đưa tới, bên trong Nguyễn phủ ai ai cũng bận rộn với việc của mình, tất cả đều đang chuẩn bị đồ cho nghi thức ngày mai.
Thấy nhị nữ nhi vẫn luôn một bộ dáng rầu rĩ không vui, Nguyễn phu nhân cũng chỉ cho rằng nàng vẫn còn lưu luyến, không muốn gả đi cho nên chỉ cần vừa có thời gian rảnh rỗi bà liền ngồi trò chuyện với nàng, thuận tiện dạy luôn cho nàng chút khuê trung bí sự (chuyện bí mật trong khuê phòng, chính là cái abc đó ạ)
Nguyễn Mặc thì lại có chút dở khóc dở cười, mẫu thân nàng làm như vậy thành ra lại khiến cho nàng không có cơ hội trộm chạy ra khỏi phủ.
Lúc đó nàng chịu đi cùng đám quan binh kia chẳng qua là vì để Đan Dật Trần có thể thuận lợi thoát thân thôi chứ không phải là thâth sự muốn rời bỏ hắn. Dù sao thì mục đích nàng tới đây là gì nàng vẫn còn nhớ rõ, mắt thấy sắp thành công, sao nàng có thể để mình thất bại trong gang tấc được?
Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ tới, đến tận lúc nàng trở về Nguyễn phủ mới biết được chính mình đã bước vào một căn nhà giam.
Vì bảo toàn thể diện, tin nàng đào hôn vẫn chưa từng truyền ra ngoài, thậm chí ngay cả hạ nhân trong phủ đa số cũng không biết nội tình. Nhưng Nguyễn lão gia cùng Nguyễn phu nhân thì lại biết rõ. Vì thế, kể từ khi Nguyễn Mặc hồi phủ họ liền phái người trông coi khuê phòng cuả nàng chặt chẽ như thùng sắt vậy, ngay cả khi nàng đi tịnh phòng ( W.C) cũng có hai người đi theo trông chừng, khiến cho nàng không tìm được cơ hội nào để bỏ trốn.
Càng đến gần ngày thành thân, trong lòng nàng càng tuyệt vọng, vô cùng dày vò.
Cuôí cùng thì đêm trước ngày thành hôn cũng đến.
Nàng giống như một con búp bê vải bị đám người lôi ra giày vò cả một ngày, nàng lại chẳng có tâm tư đi ứng phó bọn họ, để mặc các nàng vấn tóc, trang điểm, thử tới thử lui không biết bao nhiêu loại trang sức, mãi đến tận giờ Hợi ( 21- 23h) mới rời khỏi phòng của nàng.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn mình nàng.
Nguyễn Mặc ngồi ở trên giường, nhìn căn phòng nơi nơi đều là màu đỏ, hỉ khí ngập tràn, hòm xiểng khung bàn đều dán giấy đỏ hình chữ Hỉ, tất cả đều đang nhắc nhở nàng một sự thật: Nàng sắp trở thành tân nương.
Nhưng, nàng lại chẳng cảm nhận được chút ngượng ngùng hay vui sướng nào của người sắp làm tân nương cả. Trong lòng nàng chỉ có lo sợ, bất an và nôn nóng.
Nàng đang đánh cược.
Tối nay, nếu Đan Dật Trần thật sự thích nàng, với tính cách của hắn, rất có thể sẽ xuất hiện ở Nguyễn phủ...... cướp người.
Hắn là một tên sơn tặc, vô luận là bộ dáng lạnh nhạt hay là thỉnh thoảng dễ nói chuyện thì bản tính của hắn vẫn luôn là cướp đoạt, đối với vật hoặc người mà hắn muốn, hắn sẽ rất ít khi chịu ngồi xuống cùng người ta bàn bạc mà đa phần đều là đoạt lấy trước rồi nói sau.
Đây là kết luận nàng dành cho hắn sau một tháng ở chung.
Nhưng mà, nếu như hắn thật sự không tới...... Nàng cũng đã nghĩ kỹ rồi, bảo nàng gả cho vị viên ngoại chưa từng gặp mặt kia, cùng hắn bái đường, động phòng...... Sao có thể như thế được?
Nguyễn Mặc đưa mắt nhìn qua mấy cây trâm cài ở trên bàn trang điểm.
Chờ tới lúc trời sáng, nếu Đan Dật Trần vẫn chưa tới, vậy thì nàng đành tự sát, coi như là nhiệm vụ lần này thất bại, bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ là, vừa nghĩ đến xúc cảm lạnh băng khi đầu trâm bén nhọn ấy xẹt qua cổ, cùng với cảm giác lúc đâm vào......
Nguyễn Mặc co người lại, ôm lấy đầu gối ngồi dựa vào mép giường, đôi mắt nhìn đăm đăm về phía cửa sổ vắng lặng.
Cho dù như thế nào, từ đáy lòng nàng vẫn hi vọng hắn sẽ tới.
Ít nhất là để giấc mộng không tính là hoàn mỹ này có một kết thúc viên mãn.
~~~~~ Phân cách tuyến nam chủ mau tới~~~~~
Đã qua canh ba (23h - 01h sáng hôm sau).
Chỉ còn hai canh giờ nữa, đám hạ nhân sẽ tới hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, chờ tân lang tới nghênh thú.
Nhưng mà, người nam nhân mà nàng muốn chờ kia lại chậm chạp mãi vẫn chưa xuất hiện.
Nguyễn Mặc xoay người, nằm bò ở trên giường, vùi mặt vào sâu trong đống đệm chăn mềm mại, tâm trạng vô cùng phức tạp, chỉ biết thở dài.
Có lẽ sư phụ nói đúng, trong đầu nàng chỉ có lý luận suông mà thôi, kinh nghiệm thực tế lại bằng không. Nếu một ngày nào đó đến lượt nàng xuất thủ, chưa nói đến thành bại vội mà chỉ riêng quá trình thôi cũng đã đủ gian nan trắc trở rồi.
Ai, đột nhiên nàng thấy nhớ sư phụ quá, nhớ cả đồng môn ở Hồng Loan Môn nữa......
Dựa vào khả năng khinh công hơn người thành công tránh được tuần tr.a của hạ nhân, Đan Dật Trần nhanh chóng nhảy lên nóc nhà, lại có chút buồn rầu – hình như hắn cũng không biết gian nào là khuê phòng của Nguyễn Mặc.
So với việc đoán mò để rồi kinh động tới người trong phủ, chi bằng hắn tìm từng gian một, từ giờ tới lúc hừng đông còn một khoảng thời gian, hắn cũng không tin mình không tìm ra được.
Sau đó......
Nếu như người trong sơn trại mà nhìn thấy cảnh tượng vị trại chủ đại nhân bọn họ vẫn luôn tôn kính, giờ phút này lại quá nửa đêm còn chưa ngủ, đi...... lật ngói trên nóc nhà ở phủ của người ta thì chắc chắn sẽ cả kinh đến mức rớt cằm.
Trời xanh không phụ người có tâm, dưới nghị lực thà rằng lật sai cũng không thể buông tha, rốt cuộc Đan Dật Trần cũng tìm được khuê phòng của người hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Tuy rằng hắn vẫn chưa nhìn thấy người nhưng chỉ cần nhìn căn phòng tràn ngập màu đỏ cùng chữ Hỉ ở khắp nơi thì cũng không khó để đoán ra.
Thả viên ngói về chỗ cũ, kiểm tr.a kỹ tình huống ở bôn phía, xác nhận rõ không có vấn đề gì, hắn liền động thân, chui vào phòng qua cửa sổ nhanh như chớp.
Mũi chân chạm đất không gây ra chút tiếng động nào, người ở trên giường cũng không hề cảm nhận được.
Trong phòng tối om, Đan Dật Trần nheo mắt nhìn xung quanh, tầm mắt ngừng lại ở trên người tiểu cô nương đang nằm sấp ở trên giường, sau đó bắt đầu khinh thủ khinh cước tới gần nàng
Giống như hắn sợ nàng sẽ bị kinh động đến vậy.
Ai ngờ đến lúc đi tới bên mép giường hắn mới phát hiện, tiểu cô nương vẫn còn chưa ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi thật sâu xuống chăn, đầu vai mảnh khảnh cứ run run liên tục. Trong ánh mắt hắn bỗng đong đầy nỗi buồn, hắn bất chợt kéo nàng dậy, ôm vào lòng thật chặt.
Tiểu cô nương của hắn... Cũng đang lặng lẽ nhớ nhung hắn.
Nguyễn Mặc cũng không vì thế mà bị kinh hách, dù sao thì lực đạo hăn nắm lấy tay nàng vẫn quen thuộc như thế, không cần suy tư gì cứ thế bổ nhào vào trong lòng hắn, nước mắt cố nén hồi lâu cuối cùng cũng không khống chế được trào ra.
Nàng đánh cược thắng rồi......
Hắn đã đến, vậy thì nàng không cần phải ch.ết......
Thật quá tốt.
Nàng cũng không phân rõ được rốt cuộc chính mình là vì tưởng niệm sư môn hay là cao hứng vì đã thoát ch.ết, tóm lại, nước mắt đã không thể ngừng được nữa.
Cảm nhận được chỗ ngực bị nước mắt thấm ướt khiến hắn khẽ nhíu mày, cúi đầu liền nhìn thấy Nguyễn Mặc đang nước mắt lưng tròng, khóc đến mức rối tinh rối mù, hắn chỉ cảm thấy vừa đau lòng, vừa bất lực. Hắn chỉ đành một tay nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt lăn xuống không ngừng.
“Ta xin lỗi, đã để nàng phải chịu ủy khuất rồi.” Hắn ghé vào bên tai nàng lẩm bẩm, ôn nhu đến mức giống như là ảo giác: “Nguyễn Mặc, nàng đi cùng ta nhé.”
Nàng vì người khác mặc vào giá y mỹ lệ, vì người khác mà điểm tô son phấn, đến đêm lại chỉ có thể trốn ở trong phòng trộm khóc, phải nhận hết ủy khuất, tất cả đều là do hắn tới muộn.
Nhưng mà không sao cả, sau này hắn sẽ bù đắp cho nàng, khuynh tẫn tất cả để sủng ái nàng, không để cho nàng phải chịu ủy khuất, cũng không để cho nàng phải rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Nguyễn Mặc cũng không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ lo gật đầu, bảo được.
Hắn bỗng cảm thấy thật ấm áp, đã không còn sở cầu gì, bàn tay lau nước mắt cho nàng trượt xuống dưới, hơi nâng cằm nàng lên, ánh mắt sâu thẳm, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng.
Môi răng tương giao, chỉ bạc kéo dài.
Triền triền miên miên.
Trong lúc mơ màng, cảnh tượng xung quanh bắt đầu biến ảo, Nguyễn Mặc lại bị Đan Dật Trần giữ chặt lấy gáy hôn sâu, căn bản không thể phân tâm được.
Chỉ chốc lát sau, trước mắt bỗng xuất hiện một đạo ánh sáng, bạch quang sáng ngời, nuốt gọn tất thảy trước mắt.
Rồi sau đó, ý thức bị mất đi hoàn toàn.
--- --- Giấc mộng thứ nhất kết thúc-------