Quyển 3 - Chương 10: Giấc mộng thứ ba(10)
Editor: Đàm Nhật Vy
Beta: Chanh
Sắp tới hoàng hôn, Nguyễn Mặc mới ngồi xe ngựa trở lại Vương phủ, quản gia đón nàng trước cửa, Hứa Triều nhận lệnh hộ tống của Vương gia cũng nhảy xuống ngựa, đi theo vào phủ.
Vương phủ to như vậy nhưng khó gặp vài bóng người, vừa thấy còn có thể tưởng là toà phủ trống, nàng chậm rãi đi qua chủ viện quạnh quẽ dị thường, tâm tình phức tạp khó nói.
Sau khi tin tức Thuỵ Vương nhiễm bệnh được truyền ra, sau khi bá tánh rầm rầm lên, Hoàng Thượng lập tức phái hai thái y tới phủ xem bệnh, nhưng bởi kì nội dịch trong kinh thành đang trong tình huống xấu, Thái y viện không thể phân được người, trong phủ chỉ có lão đại phu kinh nghiệm, còn thái y thì không hề tới.
Từ khi Đan Dật Trần nga bệnh, Nguyễn Mặc ngày ngày đều vội đến khi trời u tối.
Trừ quản gia, lão đại phu cùng nàng, người lưu lại Vương phủ có hơn mười người, trọng trách hầu hạ bên người tự nàng nhận lấy.Mỗi sáng sớm, nàng trước tiên đi các khu bệnh dịch nặng, lấy danh nghĩa Thuỵ vương phân phát dược liệu, nước và cháo. Hồi phủ, sau khi đổi một thân xiêm y sạch sẽ, uống nước thuốc đại phu phối chế phòng nhiễm bệnh, lại đến Liên Hoa uyển hầu hạ hắn dùng bữa uống thuốc. Bởi người bị sốt không thể tắm gội bằng nước ấm, buổi tối nàng còn phải lau người cho hắn, sau khi hắn ngủ, mới có thể ra gian ngoài nghỉ tạm mấy canh giờ.
Lúc đi qua phòng giặt, xa xa đã nghe thấy đại phu quở trách: "Đầu óc để ở trên mông sao? Phát triển trí nhớ đi! Quần áo đều cần dùng nước vôi ấm giặt sạch, đừng ngại phiền toái! Nếu ai lười biếng, bệnh sắp ch.ết lão phu cũng không cứu!"
Thái giám bị quở trách là lười biếng, đúng là Tiểu An Tử mới vừa ôm xiêm y nàng vừa thay đến đây giặt, cúi đầu không dám nói một tiếng, chờ lão đại phu vung tay áo bỏ đi, mới như được đại xá mà chạy đi nấu nước.
Hắn đúng lúc gặp Nguyễn Mặc đang nghĩ chân xem diễn, thổi râu "Hừ" một tiếng: "Sao lúc nào cũng thế, cứ gặp ta là không thể không chửi?"
Trước đó nàng cũng đã gặp qua vài lần. đợi sau khi hắn mắng xong, lén lút uyển chuyển mà khuyên hắn bớt nói lại, không ngại chút phiền này.
"Cũng không ổn... Nhưng bọn họ có thể lưu lại, cũng thật không dễ dàng..." Nguyễn Mặc nhìn thân ảnh Tiểu An Tử, khe khẽ thở dài.
"Ngươi cho rằng bọn họ nguyện ý lưu lại?" Lão đại phu cười nàng ngây thơ, khinh thường nói, "Bọn họ không thân không thích, không có chỗ để đi, mới lưu lại nơi này đánh cuộc một phen, nếu Vương gia khỏi hẳn, bọ họ liền hết khổ."
Nguyễn Mặc biết ông nói không sai, lại vẫn không nhịn được nói: "Nhưng ít nhất vẫn có thể giúp đỡ một chút..."
"Ta nói ngươi này," Lão đại phu lắc đầu cắt ngang, híp cặp mắt liếc nàng, "Có phải hôm qua nghe tiểu thái giám trộm nói xấu ngươi, hôm nay ta mắng hắn hai câu, ngươi bất giác thống khoái, còn giúp hắn nói chuyện?
"Ta giúp hắn nói chuyện lúc nào... Lời này là giúp Vương gia nói. Trong phủ cần phải có người làm việc, nếu mắng bọn họ đến nỗi bỏ việc, ta dù có ba đầu sáu tay, cũng không thể chăm sóc tốt Vương gia."
Lão đại phu lúc này không nói, vẫy vẫy tay đi trước, đi nhanh đến hậu viện, mới nhẹ nói: "Ngươi đã chăm sóc Vương gia rất khá."
Dứt lời, cũng không quay đầu lại, đi vào Liên Hoa uyển trước.
Chỉ còn mình nàng ở lại, nghe xong câu khen ngợi khó khăn từ người cứ hễ mở miệng là mắng, sửng sốt một lúc lâu.
********
Nguyễn Mặc biết lão đại phu chẩn trị không thích người khác bên cạnh quấy rầy, liền vòng qua một hậu viện khác, thưởng thức một lát hoa cỏ tự mình chăm sóc, tới khi thấy ông rời đi, mới bước nhanh về Liên Hoa uyển.
Khi vào nhà, Đan Dật Trần dựa vào đầu giường đọc sách, có chút thất thần, nghe thấy tiếng vang liền hơi ngoảnh đầu, ánh mắt dừng ở người con gái váy trắng thuần tịnh, mắt hơi ảm đạm, thấp giọng quát nàng ngưng bước chân lại gần: "Không phải đã bảo nàng không có việc thì không tới đây sao?"
Lời này không phải lần đầu tiên nghe, nàng cũng không cùng hắn cãi lại, dừng lại ở chỗ đó, nhẹ giọng hởi: "Ta không tới, ai chăm sóc người?"
"Ta không cần người chiếu cố."
Nhưng chữ "cố" còn chưa nói ra, thân thể liền muốn phản bác lời hắn, ngăn không được mà ho khan, khuôn mặt trắng nõn ho đến hơi đỏ lên.
Nguyễn Mặc cũng mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, vội đến trước bàn rót ly nước ấm, chạy đến mép giường, một tay bưng cho hắn uống, một tay vỗ lưng giúp hắn, một lúc lâu sau mới bình phục.
Nàng nhận lấy chén trà đặt lại lên bàn, xoay người đến đầu giường giơ tay kiểm tr.a trán hắn, lại bị hắn duỗi tay chắn lại, làm nàng dừng lại, nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Đan Dật Trần rũ mắt, bất giấc ấn mạnh làm đầu ngón tay trở nên hơi trắng: "Chớ có chạm vào ta... sẽ lây bệnh cho ngươi."
Nàng chớp chớp mắt, chậm rãi thu tay, thầm nghĩ lúc trước hắn hôn mê bất tỉnh, nàng còn lau người cho hắn, nhiễm bệnh liền nhiễm rồi, lúc này còn ngoan cố làm gì?
Thở dài, nàng nhấc máy ngồi sụp xuống, ngửa đầu nhìn hắn đang căng mặt lạnh, nhẹ giọng nói: "Vương gia, ta uống thuốc của lão đại phu rồi, không sao đâu."
Hắn lạnh lùng phản bác: "Thuốc chỉ có thể phòng chống, ngươi đến quá gần, sao biết được sẽ không nhiễm?""
Không biết có phải ảo giác không, giờ phút này Nguyễn Mặc nhìn thần sắc hắn, chỉ cảm thấy giống như một đứa trẻ giận dỗi, thiếu chút lạnh lùng, lại nhiều vài phần... ấu trĩ. Không khỏi dương môi cười cười, chống cằm hỏi hắn: "Vương gia là đang lo lắng ta nhiễm bệnh sao?"
Đan Dật Trần cựa tay một cái, ngước mắt liền thấy nàng nhìn mình ý cười dạt dào, bị chọc phá nên tâm tư quẫn bách, tuy trên mặt không lộ ra, ngữ khí lại gợn sóng khác lúc nãy: "...Ta là lo lắng ngươi bị bệnh, không ai hầu hạ ta."
Nghe vậy, Nguyễn Mặc "phụt" một tiếng bật cười: "Vương gia không phải vừa nói không cần người chiếu cố? Sao giờ lại muốn ta hầu hạ?"
Hắn hiển nhiên cũng không nghĩ đến, nhất thời nghẹn lời, đành phải rầu rĩ hừ một tiếng, cúi đầu giả vờ tiếp túc đọc sách.
Nhưng mà nàng lại từa hồ cười rộ lên, lá gan cũng lớn, đột nhiên duỗi tay lấy đi sách của hắn, ôm vào ngực lùi lại vài bước, xem mặt lạnh của hắn như sắp hỏng, trên mặt vẫn tươi cười không giảm, đem sách đặt lên kệ sách, xoay người ra ngoài.
Nữ nhân này...!
Đan Dật Trần trừng mắt nhìn hướng nàng rời đi, mím môi, quay lại nhìn lòng bàn tay chính mình.
Thật lâu sau, bỗng nhiên nhẹ nhàng, nhếch môi cười.
Nhàn nhạt, ôn nhu, lặng yên không một tiếng động.
Hắn đúng là lo lắng nàng nhiễm bệnh, không phải nhân chuyện đó mà khẩu thị tâm phi, mà là vì... hắn lo lắng cho nàng.
Lúc ấy sau khi phát bệnh, hắn phân phó Hứa Triều an bài hạ nhân trong phủ, rồi sau đó mới nói, là đưa Nguyễn Mặc rời đi.
Nhưng hắn không thể dự đoán được, khi tỉnh lại, mắt luôn nhìn thấy nàng đầu tiên.
Lúc ấy nàng đưa lưng về phía hắn đứng trước bàn, không biết có chuyện gì sai, cho nên hắn rất ngạc nhiên.
Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi cũng từng người bỏ đi, hắn cùng nàng còn không tính là phu thê, dùng cái gì ra lệnh cho nàng cam tâm tình nguyện lưu lại trong phủ, thậm chí tự mình chăm sóc hắn? Nếu giống những hạ nhân kia, ý đồ nhận ân thưởng khi hắn khỏi bệnh, chỉ cần tìm một chỗ thật xa, từ từ chờ tin tức là xong, hà cớ gì từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tự tay hầu hạ hắn?
Ngày ấy lão đại phu nói với hắn về Nguyễn Mặc, còn sau kín than thở một câu, nói mệnh hắn thật tốt, tính tình lạnh đến khó chịu vậy, lại có thể gặp được cô nương như thế, nguyện ý vì hắn một mực trả giá.
Lão đại phu là bạn cũ của mẫu phi hắn, hắn từ trước đến nay tôn kính ông, ông nói không lựa lời, có chút thoải mái vô lễ, đột nhiên nói một câu như vậy, lại giống như cái búa, bống nhiên gõ tỉnh hắn.
Nhân tâm sinh ra vốn là thiện, nếu có một người không tiếc nhiệt huyết đối đãi, dù cho trong lòng có nhiều điêu nghi hoặc, nhưng đều đã sớm bị nàng nhổ đi, thử hỏi hắn sao có thể thờ ơ?
Hắn sao có thể... Không động lòng?
Đoạn thời gian này thần trí không thanh tỉnh lắm, hôn mê mệt mỏi, khi mộng khi tỉnh, cơ hồ không phân biệt rõ hư ảo cùng hiện thực, nhưng vô luận ở đâu, hắn vẫn có thể dễ như trở bàn tay chạm đến thân ảnh của nàng.
Khi thì cười với hắn trong mộng đẹp như hoa, khi thì ở mép giường thổi nhẹ nước thuốc, nhẹ nhàng đút cho hắn.
Khi thì lấy khăn ướt lau người, mềm nhẹ hơi lạnh, trấn an hắn đang sốt cao.
Khi thì mơn trớn mặt hắn, trộm đặt lên đó một cái hôn, biết rõ tình cảnh ấy có lẽ là mộng, trong lòng lại rung động rất thật.
Mỗi cái nàng làm đều thật tốt.
Tốt đến nỗi hắn thà rằng vĩnh viễn bị bệnh, vĩnh viễn để nàng lại bên người, vĩnh viễn không buông tay.
********
Nhiều lần, hương đồ ăn nhàn nhạt bay vào trong phòng, Đan Dật Trần thu liễm tinh thần, ngửa đầu giả vờ nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng bước chân nàng nhẹ cơ hồ không nghe thấy, nghe nàng đặt khay lên trên bàn, mới chậm rãi mở mắt.
Nguyễn Mặc thấy hắn tự giác tỉnh lại, quay lại hỏi hắn: "Vương gia dùng ở trên giường hay là..."
Con chưa có nói xong, nam nhân liền xốc chăn gấm xuống giường, nàng bước vài bước tiến lại, quỳ xuống giúp hắn sỏ giày, lúc nàng đứng dậy, hắn đã đi đến trước bàn ngồi xuống, cũng không biết là đói thật hay là đơn thuần không muốn nàng đỡ.
Không có nam nhân nào nguyện ý yếu thế trước mặt nữ nhân của mình, lạnh nhạt ngạo nghễ như Đan Dật Trần lại càng không, trong lòng Nguyễn Mặc biết, vẫn chưa vạch trần hắn đang đi không vững lắm, trở lại ngồi bên cạnh, lấy đũa gắp đồ ăn cho hắn.
"Vương gia nếm thử cái này, nếu cùng với hạt sen, vừa thanh đạm lại không mất vị... Còn có cái này, ta sợ người uống nhiều dược như vậy sẽ đắng miệng, nên làm ngọt hơn một ít..."
Nàng lải nhải nói, mỗi món ăn đều có chỗ đặc biệt, thỉnh thoảng còn nhắc tới sự vui vẻ khi nàng nấu ăn, như thể có nói mãi không hết. Đan Dật Trần vừa ăn một chút thì thấy đồ ăn xếp thành cái núi nhỏ, bên cạnh nghe nàng nói những chuyện vụn vặt, thế nhưng không cảm thấy bực bội không kiên nhẫn, ngược lại trong lòng nghĩ, khi dùng bữa có người nói chút chuyện trời nam đất bắc, hắn không cần phải nói, chỉ thỉnh thoảng "Ừ", "Thế sao", cũng... khá tốt.
Thật sự tốt.
Trước kia chuyện dùng bữa với hắn, bất quá là việc cần làm để duy trì sự sống, không khác gì hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu sau này mỗi bữa cơm đều có thể cùng nàng dùng... đáy lòng tự nhiên sinh ra một tia mong muốn.
Đan Dật Trần hơi ngước mắt, nhìn Nguyễn Mặc vẫn đang nói không ngừng kia, vươn tay, quẹt qua cái mũi nàng.
"...Vương gia?" Nàng theo bản năng sờ vào chỗ hẵn vừa đụng, trong lòng rung động, lại không rõ nguyên do.
Hắn tự nhiên thu hồi tay, nhàn nhạt nói:
"Dính bẩn."
"Nga." Nguyễn mặc đáp.
Vì lúc nấu ăn không cẩn thận dính vào sao? Nhưng nàng sau khi ra khỏi phòng ăn rõ ràng đã rửa mặt rồi...
Lại không chú ý, nam nhân bên cạnh đáy mắt có ý cười nhạt nhẽo như nước.
- ------------