Quyển 5 - Chương 4: Giấc mộng thứ năm (4)
Editor: Đàm Nhật Vi
Beta: Chanh
Chuyện là như này.
Nguyên chủ tuy xuất thân không cao, nhưng ở nhà cha mẹ vẫn nâng niu kiều dưỡng như viên ngọc quý, khó trách tính cách có chút kiều quý. Mới vào cung thì còn biết thu liễm, sau khi được sủng ái liền lộ ra nguyên hình, chưa bao giờ nhìn phi tần khác với sắc mặt tốt, cũng hay khinh thường những nữ nhân không được sủng ái, lại cố tình tỏ vẻ uỷ khuất trước mặt hoàng thượng, gây thù chuốc oán với vô số người. Nguyễn Mặc đoán, nếu Hoàng Thượng không vì thấy nàng có giá trị lợi dụng, trong tối ngoài sáng cố ý bảo vệ, sẽ không thể bình yên sống đến hôm nay.
Hoàng Thượng chịu đựng nàng hoành hành ngang ngược, là bởi vì Hoàng Hậu trưởng quản hậu cung, hắn chỉ bảo vệ mình nàng, còn lại đều là Hoàng Hậu giải quyết, không ảnh hưởng lớn đến hắn.
Nguyên chủ lại quấn người vô cùng, mỗi lần Hoàng Thượng đến Tễ Nguyệt cung xử lý chính sự, nàng liền đến trước mặt hắn xum xoe, khi thì hỏi hắn có muốn dùng chút điểm tâm hay không, khi thì hỏi hắn có muốn xoa bóp vai không, không hề buồn chán. Hoàng Thượng muốn chuyên tâm vào chính vụ, bị nàng liên tiếp cắt ngang trong lòng đã nổi lửa, lại không thể trách phạt nàng, liền tìm cách bức nàng an phận trong sự tức giận.
Biện pháp đó... là khi hắn phê duyệt tấu chương, nàng phải ngồi một bên bồi hắn làm việc.
Đương nhiên, kẻ hèn nữ tắc nhân gia không được can thiệp triều chính, hắn cũng không để nàng tham dự chính sự, liền lệnh nàng chép tập Nữ giới, ý nói tới "Tu thân dưỡng tính, tự xét bản thân."
Nguyên chủ dù không mừng trong lòng, nhưng cũng không thể ngỗ nghịch trước Hoàng Thượng, liền nghe lời làm theo, sau đó liền có một đoạn yên bình. Nhưng thật sự không thể chịu nổi sự buồn chán, dần dần lại trở về tật cũ, giả vờ lãnh đạm với Hoàng Thượng.
Sau hôm đó, Hoàng Thượng kết thúc công vụ, không dùng bữa tối, rời đi không nói nửa chữ nào, vài ngày sau cũng không đặt chân đến nơi này. Nguyên chủ lại hoảng hốt, cảm thấy Hoàng thượng mất kiên nhẫn với nàng. Hắn là vua một nước, ôn định chính quyền mới là việc quan trọng, nếu nàng lại không biết điều, chỉ sợ ngày thất sủng không xa.
Vì thế, sau đó một thời gian, khi Hoàng Thượng giá lâm tới Tễ Nguyệt cung lần nữa, nguyên chủ không còn quấn lấy hắn, hắn bảo nàng chép tập liền chép tập, an an tĩnh tĩnh, sợ quấy rầy hẵn làm việc.
Nhưng mà....
Nguyễn Mặc một tay chống cằm, đem gút gác lại trên nghiên mực, thở dài sâu kín.
Nhưng mà, bây giờ Nguyễn Chiêu Dung chính là nàng, nghiệp này cũng đổi thành nàng gánh rồi...
"Nàng vẽ bùa quỷ sao?"
Nàng còn đang than tiếc cho chính mình, đỉnh đầu lại rơi xuống một câu nói, trầm thấp lạnh băng, làm nàng hoảng sợ: "Bùa quỷ nào..." Hoàn hồn lại đã thấy trên bàn chỉ còn giấy trắng, trang giấy viết hơn phân nửa đang bị Đan Dật Trần kẹp ở hai ngón tay, lắc lư trong không khí, trong mắt đen chỉ toàn ghét bỏ.
Người này!
Nàng chỉ là chép lâu quá rồi, mệt mỏi, sau đó viết có chút qua loa thôi, tốt xấu gì cũng thành hàng thành cột, sao có thể nói thành vẽ bùa quỷ...
Nguyễn Mặc cúi đầu không nói, nhìn chằm chằm lên mặt giấy trắng, yên lặng chửi thầm.
Hặn nhẹ hừ lạnh, "bùa quỷ" liền từ từ bay xuống, che lên trang giấy nàng đang nhìn. Nàng hơi bĩu môi, lại nghe hắn trầm giọng nói: "Mới vừa rồi trẫm kêu nàng, vì sao không phản ứng?"
A? Lúc nào?
Nàng suy nghĩ một lát, không có nửa điểm ấn tượng, đành phải cúi thấp hơn nữa, nhận sai: "Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp vẫn chưa nghe thấy..."
Đan Dật Trần rũ mắt liếc qua nàng, trâm ngọc mộc mạc khắc hoa cắm trên búi tóc, trừ cái này ra cũng không có quá nhiều trang sức phức tạp, so với bộ dáng đầy vàng bạc thường thấy đẹp hơn nhiều, ánh mắt vừa động, liền quay trở lại án thư, thanh đạm nói: "Châm trà cho trẫm."
Hắn khát ư?
Người có chân có tay, muốn uống nước sao không tự đi rót... Không, hắn cũng không ở trong một giấc mộng bình dân, đường đường là Hoàng Thượng còn phải tự châm trà rót nước, quả thực sẽ có chút kì dị.
Nguyễn Mặc thầm hâm mộ hắn mệnh tốt, đáp vâng, đứng dậy tới cạnh bàn châm trà. Nước trà có chút ấm, thời tiết cũng không quá lạnh, nàng rót một ly đầy, liền cẩn thận mang tới trước mặt người nọ.
Đan Dật Trần nhấp một ngụm, tức khắc nhíu mày, buông thật mạnh, "Choang" một tiếng vang dội.
"Hoàng Thượng... Làm sao vậy?" Nàng khẽ run trong lòng, theo bản năng rụt rụt cổ, thấp giọng hỏi.
Hắn lạnh mặt, lời ít ý nhiều: "Quá lạnh, pha lại."
... Lạnh?
Rõ ràng là ấm mà, tưởng nàng chưa thử nước sao?
Hơn nữa... lời này nghe có chút quen tai?
Nguyễn Măc trầm tâm tưởng tượng, bỗng nhiên nhớ tới lúc hắn là Vương gia, từng muốn trêu đùa nàng, bắt nàng tới lui pha trà, chê này chê kia, dùng trà chỉ là lấy cớ.
"Không nghe sao?"
"... Vâng."
Nguyễn Mặc cắn môi, trừng mắt như cũ đi pha trà, đến ngoại điện phân phó cung nhân đi nấu nước, trong lòng vừa giận vừa khó hiểu,
Trừ việc viết nửa trang "bùa quỷ", nàng tự nhận vẫn chưa làm gì sai, huống hồ hiện giờ nàng cũng được coi là chủ tử, loại việc nhỏ này căn bản không cần tự tay làm, tuỳ ý sai phái một hạ nhân là được, nếu vậy thì đây không hề có ý trêu đùa nàng, hắn trăm công ngàn việc, sẽ không làm việc nhàm chán như vậy.
"Nương nương, đã pha trà rồi, có cần nô tỳ đưa vào?"
Thuý nhi cất tiếng, trà trong Tễ Nguyệt Cung thường do nàng pha, kinh nghiệm thuần thục, lúc này đã pha trước, Nguyễn Mặc nhếch môi khen nàng nhanh trí: "Hoàng Thượng không muốn ngươi vào quấy rầy, ta đi là được, ngươi lui trước đi."
"Vâng." Thuý nhi hành lễ, theo lời lui về ngoại điện.
**********
Nguyễn Mặc trở lại nội điện lần nữa, nam nhân đang chống thái dương nhẹ xoa, tấu chương được duyệt qua để dẹp một bên người, nghe thấy tiếng vang liền không nhanh không chậm ngẩng đầu, khuôn mặt không kiên nhẫn lộ ra vài phần tái nhợt.
Mắt nàng hơi động, thổi khí nóng trên mặt trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt hắn: "Hoàng Thượng uống chậm chút, để ý nước nóng."
"Không sao." Đan Dật Trần bưng lên nhẹ thổi, tới khi uống xong, vẫn chưa bắt bẻ gì, sắc mặt lãnh đạm cũng hoà hoãn xuống, như thể bị khí nóng nhập vào, không tái nhợt giống khi nãy.
Nguyễn Mặc nhận lại ly trà cạn có chút nóng tay, như đang suy tư điều gì, xoay người đem bộ trà gác trên bàn, nói: "Canh giờ không còn sớm, Hoàng Thượng người... có muốn lưu lại dùng bữa chăng?"
"Ừ."
"Thần thiếp sẽ phân phó người truyền thiện."
Đan Dật Trần cũng không thấy đói, nhìn ngoài cửa sổ sắc trời đã dần tối, nghĩ tới thái y nhắc nhở nhiều lần, liền gật đầu đồng ý.
Bữa tối bày ở ngoại điện, các món ngon trên bàn toả hương dụ người, Nguyễn Mặc đợi hắn ngồi xuống, liện tự nhiên đứng một bên chắp đũa gắp thức ăn cho hắn.
Nàng từng cùng hắn ở chung rất lâu, có thể không biết tật xâu của hắn sao? Khi hắn là Vương gia, bên người không hề có một cung nữ, hiện giờ thành Hoàng Thượng cũng không ngoại lệ, như cũ không cần cung nữ hầu hạ. Tễ Nguyệt Cung lại chỉ toàn cung nữ, nàng sợ hắn không vui, mang đồ ăn lên liền lệnh các nàng lui xuống, tự mình ở bên hầu hắn dùng bữa.
Trong trí nhớ của nàng, Nguyễn Chiêu Dung không hề để ý chuyện này, tự lo đồ ăn cho mình, vừa không biết Hoàng thượng thích ăn gì, cũng không lưu tâm Hoàng thượng yêu cầu gì, đến rót rượu cũng tự hắn phải làm. Hoàng Thượng tuy không vì chuyện lông gà vỏ tỏi này mà ghét bỏ nàng, tâm tình lại chưa từng vui vẻ, sau đó số lần dùng bữa ở Tễ Nguyệt cung cũng ít đi, phần lớn là tới trước giờ nghỉ ngơi.
Nguyên chủ chỉ một lòng muốn nắm chặt sủng ái của Hoàng Thượng, nhưng nàng thì khác, nàng muốn hắn thực lòng thích nàng.
Như vậy, sao nàng có thể đi lại đường cũ của nguyên chủ trước kia?
"Hoàng Thượng, món này có hợp khẩu vị không?" Nguyễn Mặc nâng tay áo gắp đồ ăn cho hắn, ngữ khí tự nhiên, không hề giống tranh công, "Đều là thần thiếp đặc biệt phân phó Ngự Thiện phòng làm riêng."
"Riêng?" Đan Dật Trần nhìn nàng gắp một khối thịt cá không xương, nhẹ nhàng đặt trên chén mì của hắn.
Nguyễn Mặc chớp chớp mắt, ý cười giảo hoạt: "Dạ, Hoàng Thương thi thoảng mới lưu lại nơi này dùng bữa, thần thiếp cũng không dám qua loa, nếu Hoàng Thượng nếm thấy vừa lòng, lần tới có thể lưu lại nữa."
Nghe vậy, hắn hơi nâng mắt nhìn nàng một cái, lại thấy nàng đang nhấp môi chuyên chú gắp đậu hũ, như thể câu nói vừa rồi, bất quá chỉ là câu nói đùa thuận miệng, không hề có ý gợi sủng, khiến hắn không sinh nổi nửa phần phản cảm.
"Vì sao không ngồi xuống dùng bữa?"
Nguyễn Mặc ngừng tay, quay đầu, đương nhiên đáp: "Thần thiếp đến hầu hạ Hoàng Thượng."
Hắn động chân mày, trầm giọng nói: "Ngồi xuống, trầm không cần nàng hầu hạ."
Khi ở Tử Thần Điện, sau khi mọi người lui đi, hẵn tự mình dùng bữa, đâu từng yêu cầu người hầu hạ?
"...Vâng."
Nàng theo lời ngồi xuống, đổi một đôi đũa khác, nâng chén bát đầu dùng bữa.
********
Buổi tối, sau khi Hoàng Thượng tắm gội xong, khoác một thân trung y trắng tuyết đi nào nội điện, liền thấy Nguyễn Mặc ngồi một bên giường, trong tay không biết đang đùa nghịch cái gì, trên bàn bên cạnh đặt một đĩa nho đỏ.
Nữ nhân này thường không đợi được ngóng trông hắn tới... Khụ, nằm ở chỗ này làm gì?
Cảm giác có một ánh mắt dừng trên người, Nguyễn Mặc liền nhét quả nho đã lột vỏ vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Đan Dật Trần tới, lập tức xoay người ngồi dậy, hành lễ nói: "Hoàng... A! Khụ khụ..."
Ngồi dậy quá vội, quả nhỏ trực tiếp nuốt xuống cổ họng...
Đan Dật Trần nhìn nàng che miệng, ho đến quỳ rạp xuống đất, không khỏi tiến lên một bước, lại không biết nên đỡ nàng hay là giúp nàng thuận khí. Chớp mắt do dự, vẫn là cúi người ôm nàng lên, đang muốn đặt người lên giường, bỗng nhiên nghe nàng "Khụ khụ" một tiếng, áo ngoài lạnh lạnh, vật thể ướt ướt đụng phải ngực hắn, đi vào qua vạt áo rời rạc, lăn lộn, thẳng đáp tới đai lưng.
Đó là... cái gì?
Người trong ngực cũng ngừng ho, hắn rũ mặt xuống xem là gì, thấy một đôi mắt hạnh ho đến đỏ đang nhìn hắn, ánh mắt kia... Muốn có bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu: "Hoàng Thượng, thần thiếp hình như, phun quả nho vào xiêm y người."
"....."
"Xin, xin lỗi..."
"..." Hắn mặt vô biểu tình, lạnh lùng nõi: "Người đâu."
Nguyễn Mặc nhất thời hoảng sợ, vội vàng túm chặt áo hắn: "Hoàng Thượng! Thần thiếp không phải cố ý..."
"Có nô tài." Tần công công kịp thời đáp.
Đan Dật Trần lạnh lùng liếc đai lưng, chỗ khác thường nhô lên, sắc mặt đen như đáy nồi.
"Chuẩn bị nước tắm cho trẫm."