Chương 80: Tôi còn kịp… yêu em không?
Edit: Phi Phi
Beta: Dực
Tô Mộc Vũ bị ánh nắng mặt trời đánh thức, ánh sáng mặt trời đầu tiên của năm mới, ấm áp khiến người ta mỉm cười.
Cô mở mắt ra, nhận thấy mình nằm trong lòng Phong Kính, toàn thân hắn lạnh như băng, mà khóe miệng cùng lòng bàn tay hắn có vết máu. Tô Mộc Vũ hoảng sợ, vội hỏi: “Anh làm sao vậy? Sao lại toàn máu thế này?”
Cô há miệng, mới nhận thấy giọng mình khảm đặc.
Phong Kính nắm tay cô, nhẹ hôn lên, nói khẽ: “Không sao”
“Nhưng còn vết thương?” Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng vuốt miệng vết thương trên khóe miệng hắn. Cô muốn đứng lên, muốn lấy khăn ấm lau vết rách cho hắn lại bị Phong Kính cản lại. Khóe miệng hắn nhẹ nhàng nhếch thành một độ cong, thanh âm ngưng đọng như chìm vào tảng băng ngàn năm “Đây vốn là điều tôi phải nhận lấy”
Đúng vậy, đây là sự trừng phạt hắn phải nhận, không thể trốn tránh, là trừng phạt ông trời ban cho. Thế nhưng, cô mới người không nên phải nhận vết nhơ này.
Tô Mộc Vũ không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, chớp mắt.
Phong Kính cười cười, cúi xuống, nhẹ nhàng kề trán hắn lên trán cô, cứ như thế, yên lặng không tiếng động.
Tô Mộc Vũ mặc kệ cho hắn ôm, không hiểu sao lại thế này, ngực âm ỉ đau.
Không biết cứ ôm nhau như vậy bao lâu, hai người mới tách ra. Lúc Tô Mộc Vũ đứng lên, chiếc mền quấn lấy cô trượt xuống, để lộ ra da thịt trong suốt bên trong. Chợt nhớ tới sự thô bạo của Phong Kính đêm qua, hai má bỗng đỏ bừng, vội nắm lấy mền, như chú nai con chạy vội về phòng ngủ thay quần áo. Cũng không hề phát hiện, trong mắt của Phong Kính tràn ngập sự đau lòng.
Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Khăn choàng cổ hôm qua đâu? Sao tự nhiên lại tìm ko thấy?” Cô nhớ rõ mình quấn trên cổ, đi đến phòng ngủ, ra ngoài phòng khách cũng tìm không thấy.
Bàn tay Phong Kính run rẩy, đi đến ôm lấy cô từ đằng sau, cổ họng hắn khàn khàn “Lúc về, em đang ngủ, khăn choàng cổ để quên trên taxi. Thật xin lỗi”
Tô Mộc Vũ cười nói: “Đan lại cái khác là được mà” Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh, chiếu rọi trên mặt cô.
Lúc Tô Mộc Vũ đi mua đồ ăn, đầu còn có chút đau, không phải đau bình thường, bên trong như có một thứ gì đó đau đến mơ hồ. Tô Mộc Vũ lắc đầu, nghĩ: Chắc do hôm qua ở ngoài gió lạnh quá lâu.
Nhớ tới nụ hôn trên quảng trường tối hôm qua, hai má Tô Mộc Vũ như cô gái trẻ, ửng hồng lên.
Thế nhưng, cô lại không rõ lắm, sau khi chia tay nhau trên quảng trường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mọi thứ như có ai đó cầm khăn lau qua não cô, khiến cô không nhớ rõ, chỉ lướt qua trước mắt vài bóng người, như là nằm mơ, cũng không nhớ được Phong Kính đã đưa mình về như thế nào.
Mà trong giấc mơ, cô thế nhưng lại nhìn thấy nước mắt Phong Kính, một giọt, lại một giọt, nóng bỏng rơi xuống, đáp trên da mặt mình. Chân thật như vậy.
Chẳng lẽ, thật sự chỉ là một giấc mơ?
Lúc xuống lầu, lại nhìn thấy Tiền Phong. Hắn tựa lưng trên cửa xe, mang theo cả người đầy sương lạnh, toàn thân cứng ngắc, giống như đã duy trì tư thế này từ rất lâu.
Tô Mộc Vũ khó hiểu đi đến, cô chỉ nhìn thấy bộ dáng Tiền Phong cười hì hì, chưa từng nhìn thấy hắn như vậy… khiến cho người ta khó hiểu.
“Anh làm sao vậy?” Trời xanh, ánh mắt của cô lại trong suốt như pha lê.
Thân thể cứng ngắc rốt cục cũng nhúc nhích, đôi mắt đào hoa mang theo tơ máu cong lên, cười, xoa xoa đầu cô: “Bé con, anh không sao” Nhưng sau đó xoay người keo kính râm, bước vào trong xe, rời đi.
Trên lầu, Phong Kín nhìn thấy cảnh này, bấm một dãy số “Phong tỏa toàn bộ tin tức tối hôm qua, một chút cũng không để cô ấy biết. Mặt khác, tôi muốn Tần gia, trong vòng ba tháng hoàn toàn biến mất khỏi thành phố này!”
Nháy mắt trong ánh mắt hắn đã tràn ngập đen tối, nắm tay hung hăng xiết chặt, lòng bàn tay vừa được Tô Mộc Vũ băng bó lại chậm chạp chảy ra một dòng chất lỏng màu đỏ.
Bé con, thật xin lỗi.
Chờ tôi chút thôi, tôi nhất định sẽ… yêu em.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Đâu đó trong gió, có tiếng người hát…
Anh như kẻ mù lòa, nên không nhận ra ai là người quan trọng
Mặc dù đã quen biết nhau, chung đụng sớm chiều, anh vẫn không để mắt đến em
Đến tận hôm nay, em rời đi, anh mới nhận ra sự quan trọng của em
Lại càng điên cuồng vì em khi không có em bên cạnh
Muốn khiến em nghe thấy một lần, bất luận em đang ở phương trời nào
Lại càng không thể nói cho em nghe, không có em, anh sẽ không còn là anh
Tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn không thấy, cũng tìm không thấy
Anh sẽ bị sự cô đơn phá hủy
Tất cả trong anh đều là câu hỏi
Có muộn không, nếu anh nói yêu em?
Lưu giữ bóng dáng, lưu giữ tịch mịch
Thống khổ, buồn bực, cùng chịu đựng
Thật muốn thời gian quay trở lại
Trở lại ngày đó, nhất định anh sẽ nói cho em biết, anh yêu em
Muốn khiến em nghe thấy một lần, bất luận em đang ở phương trời nào
Lại càng không thể nói cho em nghe, không có em, anh sẽ không còn là anh
Tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn không thấy, cũng tìm không thấy
Anh sẽ bị sự cô đơn phá hủy
Tất cả trong anh đều là câu hỏi
Có muộn không, nếu anh nói yêu em?
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Người đầu tiên phát hiện bí mật là Tô Mộc Tình.
Ngày đó, Tần Nghị Hằng mỏi mệt về đến nhà, vừa vào cửa, một câu cũng chưa nói đã nằm dài xuống giường, sau đó, di động vô tình trượt ra khỏi túi. Tô Mộc Tình nhíu mày, cẩn thận nhặt lấy, sau đó mở ra, cẩn thận tr.a từng tin nhắn của hắn.
Tối hôm qua là đêm giao thứa, ngay cả nhà hắn cũng không trở về. Khúc Quế Âm hôm qua gọi đến sao hắn không đưa cô về nhà chúc tết. Tô Mộc Tình cười lạnh, màn hình điện thoại di động chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của cô.
Đột nhiên, cô bật vào một hộp thư thoại, trong nháy mắt đó, cả người cô đều căng cứng.
Đây là…
Tấm hình trong hộp thư chụp lại cảnh dây dưa của hai người, hai người này cô đều vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến khiến cô gắt gao cắn ngón tay của mình như không cảm giác đau đớn.
Nghị Hằng! Tần Nghị Hằng! Các người sao có thể đối xử với tôi như vậy?
Cô cười, bình tĩnh cười, cười không tiếng động, cười đến giống như người điên, lại không phát ra một chút âm thanh.
Cô cắn ngón tay đến bật máu, sau đó thả điện thoại về lại chỗ cũ rồi đi vào phòng tắm. Chú tâm rửa sạch sẽ vết máu, nhìn dòng nước trong suốt dần dần phiếm hồng, khóe miệng của cô lại nhếch lên cười.
Sau khi rửa sạch sẽ, cô trèo lên giường, từ phía sau ôm lấy Tần Nghị Hằng, siết chặt đến nỗi Tần Nghị Hằng cũng cảm thấy khó thở.
Hắn từ trong mộng bừng tỉnh, nhìn thấy vòng tay ôm chặt lấy mình như muốn siết ch.ết người liền cả kinh: “Em… muốn làm gì?”
Tô Mộc Tình cười cười, lại vô cùng dịu dàng “Không có gì. Nghị Hằng, anh ngủ tiếp đi” Cô qua phía bên kia, nằm trước ngực hắn, dán lỗ tai vào trước lồng ngực.
Tần Nghị Hằng nhìn thấy Tô Mộc Tình nằm trước ngực mình như một con mèo, thở phào một cái, nuốt xuống một ngụm nước miếng.