Chương 20: Quan hệ rắc rối
“Đúng rồi, nghe nói bây giờ anh đang làm giáo viên à?”
Lâm Tâm Thất im lặng không tới ba phút, mắt to lại mở ra xoay tròn, “Phải không?”
“Ừm.”
“Vậy anh sẽ phải đi làm à?”
“Ừm.”
“Anh sẽ đi đến trường học đúng không?”
“Ừm.”
“Mang em theo với nhé!”
“No way!”
“A a a a!”
Lâm Tâm Thất suy sụp cúi đầu, kéo dài âm điệu, cầm đôi đũa chọc chọc vào chén cơm, “Sao anh không Ừm nữa đi!”
“Hừ!” Trần Tư Tầm từ chối cho ý kiến, anh chỉ hừ một tiếng, không nói gì thêm.
“Em mặc kệ, em muốn đi!” Lâm Tâm Thất dứt khoát ném đôi đũa, khoanh tay ôm trước ngực, bộ dáng tức giận.
“Muốn đi sao?” Trần Tư Tầm nghiêng đầu mỉm cười.
“Ừ!” Lâm Tâm Thất chắp tay, liều mạng gật đầu.
“Vậy thì cứ tiếp tục hy vọng đi.” Trần Tư Tầm trưng ra nụ cười hoàn mỹ, anh vỗ vỗ vai Lâm Tâm Thất, “Lâm Nhất Nhiên, em thu xếp đồ đạc đi, chúng ta phải đi rồi.”
“A. . .? “ Bộ dạng của Lâm Nhất Nhiên thiếu sức sống, ủ rũ đáp một tiếng rồi đứng dậy, Lâm Tâm Thất nhanh tay lẹ mắt túm chặt tay của Trần Tư Tầm, “Em muốn đi!”
“Đừng làm loạn!” Trần Tư Tầm thu lại nụ cười, vẻ mặt hờ hững, gạt cánh tay của Lâm Tâm Thất ra, “Em đi tìm Từ Thụy đi.”
“Trở mặt còn nhanh hơn lật sách!” Lâm Tâm Thất tức giận thu lại bàn tay, không cam lòng nói: “Này, tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, lại không bằng một đứa con gái khác sao?”
“Cái gì mà đứa con gái khác?” Trần Tư Tầm cau mày, “Người ta có tên!”
“Được, được, Lâm Nhất Nhiên chứ gì, khi nào thì anh lại bắt đầu thích một cô gái nhỏ tuổi như vậy rồi? Còn Bội Tưởng thì sao?”
“Em hỏi nhiều quá, điện thoại di động của anh mất rồi, đừng gọi cho anh, đi tìm Từ Thụy mà nói chuyện, nhưng phải gọi sau bảy giờ và trước tám giờ đấy.
“Ôi trời?” Lâm Tâm Thất mở to hai mắt nhìn, “Tại sao? Người như anh ta mà còn phải có giờ giấc sao?”
“Không phải.” Trần Tư Tầm cười cười, “Bởi vì cậu ta cũng nhìn trúng một bé gái.”
Miệng của Lâm Tâm Thất há hốc thành hình chữ O, con ngươi trong mắt cũng sắp rớt xuống, “Anh nói cái gì?”
“Ừ!” Trần Tư Tầm gật đầu, khóe miệng cong lên, tâm tình cảm thấy rất tốt, anh vỗ vỗ đầu Lâm Tâm Thất: “Em không nghe lầm đâu.”
Người đàn ông thì cười thật vui vẻ, còn người phụ nữ thì chu miệng lên, bất mãn vươn tay, gạt đi bàn tay đang để trên đầu mình, ánh nắng mặt trời chiếu lên hai người bọn họ, có một loại cảm giác thật đặc biệt, tạo thành một bức tranh đẹp mắt.
Lâm Nhất Nhiên vẫn nắm vặn cửa, cô xấu hổ đứng tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
“Người ta thu dọn xong rồi kìa.” Lâm Tâm Thất trông thấy bóng dáng của cô nữ sinh, thúc giục nói: “Anh đi làm đi!”
“Nhớ rõ thời gian!” Trần Tư Tầm thu tay, “Khi nào đi thì khóa cửa lại.”
“Biết rồi, biết rồi!” Lâm Tâm Thất không kiên nhẫn phất phất tay, giống như là đang đuổi khách: “Mau đi đi!”
Lâm Nhất Nhiên cắn cắn môi dưới, từ đầu đến cuối cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy hai người bọn họ nói chuyện chói tai cực kỳ, nhớ tới cái đêm hai ngày trước, trong mắt anh phát sáng, hai hàng lông mày đều tràn ngập sự dịu dàng, anh hỏi: Vậy em cảm thấy tôi như thế nào?
Quả nhiên là mình bị anh ta đùa giỡn rồi!
Lâm Nhất Nhiên buồn bực nghĩ, chỉ cảm thấy trong lòng đang kìm nén cơn tức giận, liều mạng túm chặt lấy vạt áo, miễn cưỡng nở nụ cười với Lâm Tâm Thất đang nhìn theo bóng dáng của Trần Tư Tầm.
Suốt cả chặng đường, hai người không nói chuyện.
Ngược lại, tâm trạng của Trần Tư Tầm tốt cực kỳ, anh trực tiếp lái xe vào cổng trường, bình thường, Lâm Nhất Nhiên đã nhanh chóng bước xuống xe, tránh để cho người khác nhìn thấy lại bị chỉ trích, mà hiện tại, cô chỉ ngồi im không nói lời nào, cũng không thèm nhìn Trần Tư Tầm, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Anh ta không liên quan đến mình, thật sự không liên quan đến mình.
Lâm Nhất Nhiên không ngừng tự thôi miên bản thân, anh là thầy của cô, chỉ là thầy của cô mà thôi. Lâm Tâm Thất và anh có quan hệ gì cũng không quan trọng, không quan trọng.
Trần Tư Tầm dừng xe xong, thấy Lâm Nhất Nhiên vẫn không nhúc nhích, ngồi im trên xe, “Lâm Nhất Nhiên?”
“Ừm?” Cô đột nhiên quay đầu, bất giác thốt lên: “Không quan trọng.”
Trần Tư Tầm dừng động tác trong tay, hứng thú hỏi: “Cái gì không quan trọng?”
Lại cười! Lâm Nhất Nhiên cảm thấy trong lòng mình như có thuốc súng, cô nhìn thẳng vào anh nói: “Không có gì!” Nói xong, chuẩn bị mở cửa bước xuống xe.
Nào ngờ, Trần Tư Tầm “cạch” một tiếng, khóa xe lại, Lâm Nhất Nhiên cứ đẩy mà đẩy mãi không ra, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Trần Tư Tầm: “Thầy, em muốn xuống xe!” Cô cố ý cắn răng lặp lại chữ “Thầy.”
“Lâm Nhất Nhiên!” Trần Tư Tầm bình tĩnh tháo đai an toàn, nghiêng người, chống tay về phía cô, “Em đang tức giận sao?”
Hơi thở của người đàn ông này tràn ngập vào tất cả các giác quan của Lâm Nhất Nhiên, cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng nghiêng người ra sau, có chút đề phòng nói: “Không có!”
“Thật không?” Trần Tư Tầm nhíu mày cười, để lộ ra hàm răng trắng, “Có phải là bởi vì. . . . .”
“Nguyên nhân là bởi vì. . . . . .” Lâm Nhất Nhiên bắt đầu nói cà lăm, nhanh chóng suy nghĩ, có phải là do cảm giác khó chịu lúc sáng bị cô biểu hiện quá rõ ràng rồi không? Lại nói tiếp: “Lúc sáng ngủ dậy có chút khó chịu.”
“A. . . thì ra là vậy!” vẻ mặt của Trần Tư Tầm giống như hiểu rõ, anh gật đầu, thân thể càng áp sát cô, “Tôi còn cho rằng. . . . . “
“Cho rằng cái gì?” Lâm Nhất Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, rất nhanh liền phủ nhận: “Em không tức giận!”
“Ồ!” Trần Tư Tầm ngồi trở về vị trí cũ, biểu hiện dường như có chút kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng bữa sáng không hợp khẩu vị của em.”
“A!. . . haha.” Lâm Nhất Nhiên chỉ có thể gượng cười, trong lòng thầm mắng chính mình thật ngu xuẩn, “Hợp khẩu vị, rất hợp khẩu vị.”
“Vậy là tốt rồi.” Người đàn ông cười đến càng vui vẻ, lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt của cô, “Xuống xe đi!”
Lâm Nhất Nhiên vội vàng mở cửa, tốc độ nhanh đến nỗi cứ tưởng sắp ngã úp mặt xuống đất tới nơi, “Thầy, hẹn gặp lại!”
“Chờ chút!”
“A?” động tác của Lâm Nhất Nhiên bị kìm hãm, run rẩy ngẩng đầu, “Thầy?”
“Buổi tối nhớ đến tìm tôi.” Trần Tư Tầm cũng mở cửa xuống xe, bộ dạng rất nhàn nhã, “Học phụ đạo.”
“A. . . . .” Lâm Nhất Nhiên liên tục gật đầu, trong lòng cảm thán, thì ra đàn ông trở mặt còn nhanh hơn phụ nữ, cô lắc lắc đầu chạy về phía lớp học, đi gần đến nơi mới chợt nhận ra, sao mình lại phải tức giận cơ chứ?
“Ôi, sắc mặt hồng hào thật!”
Vừa bước vào lớp, Lâm Nhất Nhiên liền trông thấy Đường Cẩm mang theo vẻ mặt ái muội, đi qua đi lại, “Sao rồi?”
“Sao cái gì?” Lâm Nhất Nhiên mờ mịt hỏi lại.
“Cậu và thầy Trần ấy!”
“Tớ cùng anh ta làm sao?”
Lâm Nhất Nhiên đề phòng, nhìn vẻ mặt tươi cười của Đường Cẩm nói: “Này, cậu tránh xa tớ ra một chút, sao tớ cứ cảm thấy cái kiểu cậu cười càng ngày càng giống với Từ Thụy rồi?”
“Cái này gọi là tướng vợ chồng nha!” Đường Cẩm nhíu mày có chút khoe khoang, “Giống nhau cảm thấy thật tốt!”
“Bỉ ổi giống nhau = = “ Lâm Nhất Nhiên trưng ra bộ mặt ghét bỏ nói: “Tránh ra.”
“Hắc, cậu dám nói tớ như vậy à?” Đường Cẩm bị Lâm Nhất Nhiên đẩy tới cửa, không cam lòng lại chen đi vào, “Này, cậu đừng có nói với tớ là cả đêm qua hai người các cậu cũng không làm cái gì nhé!”
“Làm cái gì là làm cái gì?” Lâm Nhất Nhiên liếc mắt, “Chị hai à, em còn là vị thành niên!”
“Cái gì gọi là vị thành niên?” Đường Cẩm không thèm để ý, hỏi: “Có nắm nắm tay hay hôn hôn môi nhỏ gì không?”
Vẻ mặt Lâm Nhất Nhiên càng ghét bỏ, “Da gà của tớ sắp nổi lên tới đầu rồi.”
“Ngừng! Giả bộ ngây thơ, tớ cũng không tin cậu và Lý Điển là tình cảm trong sáng.”
Lý Điển.
Động tác của Lâm Nhất Nhiên dừng lại, đã bao lâu rồi cô chưa nghĩ tới cậu ấy?
Đường Cẩm phát hiện hình như mình đã lỡ miệng, vội vàng kéo tay Lâm Nhất Nhiên lảng sang chuyện khác: “Này, tớ hỏi thật, cái gì cũng chưa làm sao?”
“Anh ta với tớ chả có quan hệ gì cả.” Lâm Nhất Nhiên cau mày, bổ sung thêm một câu: “À, không đúng, anh ta là thầy của tớ, không phải là không có quan hệ gì.”
“Cậu nói nghiêm túc một chút!”
“Tớ cực kỳ nghiêm túc!” Lâm Nhất Nhiên ngồi lên trên ghế, tay phải chống cằm, “Tớ còn chưa hỏi cậu, cái gì mà tướng vợ chồng? Cậu và Từ Thụy thế nào rồi?”
“Cậu đoán xem?” Đường Cẩm đá lông nheo với Lâm Nhất Nhiên, cố tình làm ra vẻ lẳng lơ, vuốt vuốt tóc nói: “Tư vị của người phụ nữ đang yêu, chẳng lẽ cậu không nhìn ra được sao?”
“Đường Cẩm!” Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, vẻ mặt cau có: “Cậu và Từ Thụy. . . . . . . . . . . .càng ngày càng biến thái = = “
“Cậu đi ch.ết đi!”