Chương 1-2: Lần đầu gặp Tiểu Dương

Lần đầu tiên Tảo Tảo nhìn thấy Tiểu Dương là ở trên một chiếc tàu thủy nhỏ chở khách đi Thượng Hải, khi đó cô vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, thi đậu Đại học Sư phạm Hoa Đông ở Thượng Hải. Nhập học, một mình cô rời nhà tới trường, lần đầu tiên xa nhà trong lòng cô có phần do dự, nghĩ đến việc phải thật lâu thật lâu mới có thể trở về nhà cảm thấy thật khó chịu, nhưng cuộc sống đại học tự do vui vẻ trong mơ ước lại khiến cô phấn chấn, cô cất giấu đi những tâm trạng phức tạp trong lòng này mà bước lên con tàu nhỏ, đây là con tàu đi Thượng Hải duy nhất ở quê Tảo Tảo, trên tàu chỉ có một khoang thuyền, dưới boong tàu là chỗ ở lẫn chỗ làm việc của thủy thủ.


Cha Tảo Tảo làm ở Cục Giao thông địa phương, thời điểm những năm chín mươi những công ty vận tải đường thủy vẫn còn chịu sự quản lý của Cục Giao thông, cha Tảo Tảo rất quen thuộc với một vài thủy thủ trên con tàu này, cho nên ông cảm thấy rất yên tâm khi giao Tảo Tảo cho Trần Vĩnh Kiến - con trai một người bạn vong niên của ông nhờ chăm sóc, Tảo Tảo thành thành thật thật mà gọi anh Vĩnh Kiến, đi theo anh Vĩnh Kiến lên tàu, một tiếng còi vang lên, sau khi Tảo Tảo nước mắt lưng tròng vẫy tay tạm biệt cha mình, anh Vĩnh Kiến dẫn cô đến một khoang tàu ba người, đây là một gian phòng nhỏ cực kỳ chật hẹp, bên trong trừ hai chiếc giường ra thì không để được thêm bất cứ vật gì nữa, một chiếc giường có hai tầng, chiếc còn lại là một tầng, tổng cộng có ba chỗ nằm, lúc Tảo Tảo đi vào trong phòng không có ai, nhưng hai giường dưới đều đã có hành lý đặt trên, xem ra hôm nay cô chỉ có thể ngủ ở tầng trên rồi.


Tảo Tảo ngồi trong phòng một lát cảm thấy nhàm chán liền đi tới trên boong tàu ngắm cảnh, năm giờ chiều mùa hè, mặt trời vẫn còn treo ở phía tây bầu trời, trên mặt biển gió êm sóng lặng, xanh biếc một màu, làn nước gợn lăn tăn lấp lánh ánh mặt trời, thi thoảng cũng có một hai chiếc thuyền câu hoạt động cách đó không xa, trên thuyền là lá cờ đủ mọi màu sắc vô cùng đẹp mắt, Tảo Tảo ghé vào trên lan can ở mũi tàu nảy ra ý tưởng diễn lại cảnh kinh điển trên mũi tàu của Rose trong bộ phim tình yêu nổi tiếng Titanic, - giang hai cánh tay ra đón gió, làn váy của chiếc váy liền màu trắng tung bay trong gió biển, theo như lời Tiểu Dương sau này nói lại với cô, hình tượng của cô khi đó vẫn rất không tệ, còn có chút tiên phong đạo cốt, phiêu phiêu tựa như thần tiên.


Nhìn mũi tàu trước mắt rẽ sóng tiến về phía trước Tảo Tảo cảm thấy vô cùng sảng khoái, trong chốc lát cũng hăng hái hẳn lên, đặt tay nơi khóe miệng làm thành hình cái loa hướng bên ngoài lớn tiếng “a lô” một hồi, còn lớn tiếng ngâm nga mấy đoạn “Tôi muốn cưỡi gió quay về”, thơ ca phóng khoáng đủ thể loại, vẻ buồn bã chán nản khi lần đầu rời nhà lúc vừa lên tàu đã ném lên chín tầng mây từ lâu.


Trần Vĩnh Kiến chạy cả buổi cuối cùng cũng tìm được Tảo Tảo ở mũi tàu, không lâu sau sẽ gặp phải một đợt sóng lớn, hôm nay trên mặt biển vừa nổi gió, trên tàu sẽ tròng trành nghiêng ngả, Trần Vĩnh Kiến dặn dò cô nhanh chóng quay về trong khoang tàu, radio trên tàu lúc này cũng đang phát ra nội dung tương tự. Tảo Tảo nghe lời mà rời khỏi mũi tàu trở về trên boong tàu bên ngoài khoang tàu, cách khoang tàu chỉ hai ba mét, chẳng mấy bước là có thể chạy đến, cô liền an tâm tựa vào trên lan can thưởng thức cảnh đẹp hoàng hôn trên biển, bầu trời kia luân phiên thay đổi rốt cục chìm vào mặt biển, ánh sáng mờ đầy trời chiếu đỏ gương mặt Tảo Tảo, cô ngước gương mặt hồng hồng vẫn còn hướng về phía mặt biển nổi hứng làm thơ, chờ Tảo Tảo ngâm nga hết một lượt tất cả những câu thơ có liên quan tới biển cả, sắc trời đã trở thành xanh đen, ánh sáng trên cao đã sớm không rõ tung tích, dưới bầu trời màu lam, trên mặt biển chẳng biết lúc nào đã nổi lên từng trận từng trận sóng. Theo như lời Trần Vĩnh Kiến là một chút sóng gió mà thôi, còn đối với Tảo Tảo lại khá đáng sợ, một cơn sóng không biết cao bao nhiêu đến gần, con tàu nhỏ đầu tiên là nghiêng ngả dữ dội, ngay sau đó khi vừa vượt qua cơn sóng kia lại đột nhiên ngả sang phải, con sóng càng ngày càng cao, mức độ con tàu nghiêng về bên trái cũng cao lên, con tàu nho nhỏ trong sóng gió giống như phiến lá cây trôi theo dòng nước, mỗi một lần nó nghiêng ngả nhìn qua tựa như sắp bị sóng cuốn đi.


Tảo Tảo bắt đầu sợ hãi, muốn trở lại trong khoang tàu, cô chỉ cách cửa khoang khoảng cách có hai ba mét, nhưng trong lúc thân tàu đang lắc lư dữ dội, ngay cả chút khoảng cách này cô cũng khó mà đi qua, chỉ cần vừa buông bàn tay đang nắm lấy lan can, cô liền lảo đảo hoặc là vọt tới trước hoặc là ngã ra sau, ngay cả đứng cũng không thể đứng vững, càng không cần nói đến đi lại, cửa khoang tàu đang ở trước mắt, tựa như đưa tay ra liền với tới, nhưng cô vẫn chẳng thể đi tới.


available on google playdownload on app store


Từ nhỏ đến lớn Tảo Tảo chưa từng gặp phải trường hợp thế này, trong lòng cực kỳ sợ hãi, xung quanh boong tàu từ lâu đã không còn một bóng người, hai tay cô bám chặt lấy lan can không dám buông ra, cô muốn buông tay chạy vào khoang tàu, lại sợ vị trí hiện tại quá sát mép tàu, lỡ như khi cô buông tay lại đúng lúc tàu nghiêng ngả, cô sẽ ngã xuống biển ngay lập tức. Trong lòng cô cổ vũ can đảm, cảm nhận được nhịp điệu lắc lư và phương hướng của cơn sóng, trong nháy mắt nhắm mắt lại buông tay ra hướng về phía trước con tàu, lợi dụng xung lực phía trước bất chấp mà liều lĩnh xông lên. Cô cảm giác như mình đụng phải ai đó, trong tích tắc cô theo bản năng đưa hai cánh tay ôm chặt lấy người kia chống lại áp lực thân tàu ngả về phía sau ngay sau đó, người nọ không ngờ lại bị cô ôm, suýt chút nữa đã bị cô kéo ngã, Tảo Tảo chỉ nghe anh ta sau khi khẽ mắng một tiếng nhanh nhẹn bắt lấy cửa khoang tàu cố định thân hình, cửa khoang ầm một tiếng nặng nề đóng lại.


Tảo Tảo và người nọ giữa cơn sóng gió không thể chuyển động, Tảo Tảo không dám buông ra ôm chặt tay của anh ta, anh ta cũng không dám buông tay nắm cửa khoang, cửa khoang bị anh ta giữ chặt đang đóng, hai người cũng không vào được bên trong khoang tàu. Từng đợt sóng nối tiếp nhau, không có xu hướng giảm bớt chút nào, Tảo Tảo dần cảm thấy không còn chút sức lực, cô cắn răng kiên trì, người kia dường như cảm nhận được, cúi đầu lại gần, “Chừng 10 phút nữa, đợt sóng này sẽ qua, có thể chịu đựng tiếp không?”


Tảo Tảo gật đầu một cái, hai tay ôm thật chặt sau lưng anh ta, hai chân tách ra đứng thẳng, hai chân chia ra chống đỡ chân anh ta, cả người bám lấy anh ta thật chặt. Mười phút này dài đằng đẵng, trong lòng Tảo Tảo thầm đếm đếm, khi cô đếm tới 700 cảm nhận được mức độ nghiêng ngả của con tàu dường như cuối cùng cũng giảm xuống, gánh nặng trong lòng cô liền được buông lỏng, trên tay liền mất hết sức lực, mềm nhũn buông thõng, cả người ngã xuống theo thân tàu trượt ra ngoài, Tảo Tảo lập tức bị dọa mất hồn mất vía, không đợi cô kịp phản ứng, một cánh tay đã vòng quanh giữ chắc cô, người kia chậm rãi dùng một cánh tay kéo cô tới trước người, dùng hai cánh tay vòng quanh cô, rồi đưa tay giữ chặt tay nắm cửa. Tảo Tảo còn chưa hết hoảng sợ vươn tay tùy tiện ôm lấy anh ta, thở hổn hển trong lồng ngực anh ta một lúc lâu mới ngẩng đầu lên cảm ơn, “Cảm ơn anh.”


Đó là một nam sinh trẻ tuổi rất khôi ngô, vóc dáng rất cao, khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi, nghe cô nói xong anh cúi đầu cười cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh, lập tức khiến gương mặt anh tuấn kia tăng thêm vẻ trong sáng chân thật, nụ cười này giống như ánh sáng mặt trời tháng tám sáng chói mắt Tảo Tảo, Tảo Tảo bỗng không còn mong đợi sóng gió này nhỏ xuống giống như lúc nãy, cô tựa vào trên ngực anh, trên mặt lặng lẽ hiện lên một mảng đỏ bừng.


Sóng gió rốt cục nhỏ xuống, anh kéo cô trở lại trong khoang tàu, anh và cô vừa khéo lại cùng một khoang, anh chu đáo nhường lại giường ở tầng dưới cho Tảo Tảo, còn mình lại leo lên giường tầng trên của cô, Tảo Tảo và anh một dưới một trên nằm ở trên giường chờ đợi sóng yên gió lặng.


Sóng gió rốt cuộc yên ả, những người lúc trước tránh né sóng gió ở trong khoang tàu lại tốp năm tốp ba đi lên boong tàu, mọi người ai nấy đều đã quen thuộc không xa lạ gì với sóng gió vừa rồi, sắc mặt bình tĩnh, Tảo Tảo cũng tiếp tục đi tới mũi tàu từng khiến cô hoảng sợ mà đón gió biển, trên mặt biển gió êm sóng lặng, từng con sóng nhỏ dịu dàng vỗ nhẹ thân tàu, sóng to gió lớn lúc nãy dường như chỉ còn là ảo giác của một mình cô.


Tảo Tảo thấy người con trai vừa rồi giúp đỡ cô đang dựa người ở trên lan can, lộ ra dáng vẻ thờ ơ, áo phông vàng nhạt rất vừa người dán sát thân thể, gió biển thổi lất phất phác họa nên vóc người khỏe mạnh cường tráng của anh, giống như một chú hươu nhỏ vừa trưởng thành, toàn thân lấp lánh nét tươi trẻ và xinh đẹp.


Tảo Tảo ngẩn ngơ nhớ tới cái ôm chặt trong lồng ngực anh, vẻ ngượng ngùng dần hiện lên trên gương mặt cô, cô giả vờ như lơ đãng đi tới, “Vừa nãy thật sự cảm ơn anh, em tên là Tảo Tảo, đến Thượng Hải đi học, còn anh?”
“Tiêu Dương.”
“Tiểu Dương?” Tảo Tảo chớp mắt rất muốn cười.


“Là Tiêu Dương,“ Tiêu Dương không nhìn thấu được Tảo Tảo cố ý ngây ngô, nghiêm túc mà sửa lại phát âm của cô, “Em học ở trường nào?”
“Đại học Sư phạm Hoa Đông.”


Trên mặt Tiêu Dương lộ ra nụ cười, hai chiếc răng khểnh lại hiện ra tạo vẻ dễ thương, “Thì ra là đàn em, chúng ta học cùng một trường đấy, em là tân sinh viên hả?”
“Dạ?...” Tảo Tảo kéo dài giọng mũi tỏ ý nghi ngờ, “Làm sao anh biết được?”


Tiêu Dương đảo tròn mắt, cười hì hì nói, “Chỉ có nhân tài vừa thi vào đại học xong mới thuộc được nhiều thơ ca như vậy.”


Ặc? Tảo Tảo trợn tròn hai mắt, vừa nãy, dáng vẻ đắc ý lúc nãy của cô đều bị Tiểu Dương thấy được? Mặt cô nhanh chóng ửng hồng, chẳng lẽ Tiểu Dương vẫn luôn chú ý đến cô sao? Cô vui sướng mà tưởng tượng hết điều này đến điều khác, trên mặt ngày càng đỏ hơn.


Biển rộng ban đêm rất yên lặng, chỉ có từng trận tiếng sóng liên tiếp, ngoại trừ bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu ra, xung quanh không tìm được chút xíu ánh sáng nào, dường như trên biển rộng mênh mông này chỉ có một con tàu này đi qua, Tảo Tảo cùng Tiêu Dương đứng trên boong tàu thưởng thức cảnh đêm tán gẫu về Đại học Sư phạm, Tảo Tảo tò mò hỏi lung tung đủ thứ, trong giọng nói tràn đầy hứng thú với cuộc sống đại học.


“Phong cảnh trong Đại học Sư phạm rất đẹp, sông Lệ Oa chia trường thành Hà Đông Hà Tây, trên sông có hòn đảo Hạ Vũ, còn có Lan đình, nhưng xinh đẹp nhất vẫn là,“ Tiêu Dương dừng một chút, anh nhìn Tảo Tảo mà không nói tiếp.
“Đẹp nhất là gì ạ?” Tảo Tảo nôn nóng không chờ nổi hỏi.


“Chờ em đến trường rồi tự em sẽ dần phát hiện ra thôi, trường của chúng ta vô cùng tốt.” Tiêu Dương hé miệng cười, đôi mắt đẹp cong cong.
Tiêu Dương giống như nhân vật chính trong manga vậy, Tảo Tảo cảm thán trong lòng.


Tảo Tảo nằm trên giường phía dưới giường Tiêu Dương lăn qua lăn lại vẫn không thể nào ngủ được, Tiêu Dương ở giường trên đã chìm sâu vào giấc ngủ, cô vẫn đang tưởng tượng về cuộc sống đại học sau này, lúc đó suy nghĩ của Tảo Tảo rất đơn giản, cô nói với Tiểu Dương, vào đại học cô quyết sẽ không lãng phí thời gian,


chăm ngoan đi học, cố gắng đạt được học bổng, ngoài ra cô còn muốn kết bạn với những người bạn cùng chung chí hướng.
Tiêu Dương nghe lời cô nói, nhìn biển rộng hồi lâu, mới cảm thán thốt ra được mấy chữ, “Sinh viên mới nha.”


Tảo Tảo nghe ra được vẻ không đồng tình của Tiểu Dương, trong lòng cô không phục lắm, cô muốn học thật tốt, muốn đạt học bổng, tương lai khi tốt nghiệp cô muốn là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc giống như hồi cao trung. Từ nhỏ thành tích học tập của cô luôn xuất sắc, vẫn luôn là học trò cưng của thầy cô, dựa vào thành tích của cô hoàn toàn có thể thi vào nhiều trường đại học tốt hơn, nhưng cô lựa chọn Đại học Sư phạm, cô muốn trở thành cô giáo. Cũng vì từ trước tới nay cô đều xuôi chèo mát mái, cô cảm thấy vào đại học cô cũng hoàn toàn có thể tiếp tục phát huy như vậy.


Tảo Tảo không biết là mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, thân tàu theo con sóng đung đưa theo quy luật từ từ đưa cô vào mộng đẹp, cô mơ một giấc mơ thật đẹp, nằm mơ thấy Đại học Sư phạm đẹp đẽ, cuộc sống đại học vui vẻ của cô, trong mơ còn xuất hiện cả gương mặt tươi cười anh tuấn của Tiêu Dương nữa.


Ngày thứ hai Tảo Tảo bị Trần Vĩnh Kiến đánh thức, cô đặt mông ngồi dậy ngó lên trên, giường trên đã trống trơn, Tiểu Dương đi đâu rồi? Lúc cô ngủ dậy là lúc ăn cơm, Trần Vĩnh Kiến kéo cô đến phòng ăn của thủy thủ ăn cơm, chưa đợi cô ăn xong, tàu đã cập bến tàu 16, người anh họ làm việc trong Đại học Sư phạm của Tảo Tảo đã liên lạc với Trần Vĩnh Kiến từ sớm, tàu vừa cập bến, anh họ liền chạy tới. Tảo Tảo và anh họ tạm biệt Trần Vĩnh Kiến xuống tàu, dọc theo đường đi Tảo Tảo hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng cho đến khi cô cũng anh họ ngồi lên xa taxi cô cũng không nhìn thấy Tiểu Dương, cô có chút tiếc nuối nghĩ, nếu biết vậy tối hôm qua đã hỏi Tiểu Dương cách thức liên lạc, cô cũng không biết anh học khoa nào, không biết sau này ở trong trường còn có thể gặp được anh không.


Trong chốc lát Tảo Tảo đã ném ý nghĩ này ra sau đầu, cô hứng thú nhìn ra ngoài cửa xe, đây chính là Thượng Hải sao, là Thượng Hải phồn hoa sầm uất đó sao, ngoại trừ việc có nhiều người hơn, đường rộng hơn, nhà cao hơn, cô cũng không nhìn ra Thượng Hải tốt hơn bao nhiêu so với thành phố nhỏ quê mình. Tại sao lại có nhiều người dù phải chen lấn sứt đầu chảy máu cũng muốn ở lại nơi này như vậy?






Truyện liên quan