Chương 3
Sau khi hướng Trầm phu nhân xin cáo lui, Trầm Nhạn Thạch đến thỉnh an các vị thế thúc thế bá đã tới từ sớm để giúp đỡ cho yến tiệc, lễ nghĩa chu tất xong mới dám trở về phòng. Chân còn chưa bước đến cửa đã nghe một giọng nói vui vẻ vang lên: “Thiếu gia, cậu đã về rồi!”
Chính là Trầm An, tiểu tư thân cận của y.
[ : Đứa ở. Ngày xưa, kẻ chặt củi chăn ngựa gọi là tư 廝, sau này gọi chung những kẻ hầu hạ thấp hèn là tư.]
Trầm An đón y bằng vẻ mặt hồ hởi, liến thoắng nói cười: “Thiếu gia, mấy ngày nay cậu đi vắng làm em nhớ cậu ch.ết được.”
Trầm Nhạn Thạch vờ cau mày: “Thật không đó? Nếu chẳng phải ngươi ham ăn ham uống, bị sôi bụng đến nỗi không lết xuống giường được thì đã theo ta được rồi.”
Trầm An nhớ lại chuyện xấu hổ của mình liền phụng phịu hai má: “Thiếu gia…” Thanh âm càng ra chiều hờn tủi hơn.
Trầm Nhạn Thạch cười xòa: “Được rồi. Hôm qua ta có bảo lão Ngô mang mấy thứ trái cây tươi đến, ngươi đã thấy chưa?”
Vừa nói tới đây là khuôn mặt tròn xoe của Trầm An tươi như hoa ngay: “Vẫn là thiếu gia tốt nhất, luôn nghĩ đến em.” Tay liền chỉ vào bụng mình mà khoe, “Đều ở trong này hết rồi.”
Trầm Nhạn Thạch vừa cười vừa mắng yêu thằng nhóc con: “Tiểu quỷ háu ăn!”
Bước vào phòng thong dong tắm nước ấm và thay một bộ thường phục gọn nhẹ hơn, Trầm Nhạn Thạch mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm ngày mai sẽ còn bận bịu hơn nữa. Y tự ý ra ngoài đã mấy ngày, không biết trong trang đã chuẩn bị đến đâu rồi, lát nữa phải hỏi thăm tổng quản xem sao.
Y vừa suy nghĩ vừa đi ra gian ngoài thì đã thấy tổng quản Trầm Phúc chờ sẵn ở đó. Chắc đã xảy ra chuyện gì nên lão mới sốt ruột đến nỗi chà xát hai tay liên hồi, thoáng trông thấy Trầm Nhạn Thạch mới đánh phào một cái.
Có thể khiến cho Trầm Phúc sốt ruột đến vậy ắt hẳn là chuyện rất lớn, Trầm Nhạn Thạch không kềm được vội hỏi: “Thọ yến ngày mai chuẩn bị đến đâu rồi?”
Trầm Phúc liền bẩm báo: “Bẩm đại thiếu gia, mọi thứ đều chuẩn bị gần xong rồi. Chỉ là…”
“Chỉ là gì?”
Trầm Phúc bước lại gần hạ giọng thưa: “Viên trân châu đính trên kim quan của lão gia đã không thấy đâu nữa.”
Trầm Nhạn Thạch thất kinh cả người. Từ trước đến nay phụ thân của y không thích đội mũ quan gò bó, chung quy thấy nó quá rườm rà phiền toái. Ngày thường người cũng chỉ dùng một cây trâm để búi tóc, chỉ có những dịp cực kỳ long trọng mới đội tử kim quan lên. Vật trân quý nhất được cẩn trên kim quan chính là viên trân châu kia. Nó to cỡ trái nhãn, gọi là Nam Hải Châu Mẫu, rất có giá trị liên thành. Hơn nữa viên trân châu đó còn là vật Phượng Cử kính tặng phụ thân nên người càng đặc biệt yêu quý nó.
“Lão gia có biết chưa?”
“Thưa vẫn chưa dám kinh động đến lão gia và phu nhân.”
Trầm Nhạn Thạch gật đầu: “Ông đã tr.a ra được những gì?”
“Có một người rất đáng nghi nhưng ta lại không có bằng chứng.”
Trầm Nhạn Thạch đưa mắt nhìn lão: “Xét hỏi kỹ lưỡng chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
Trầm Phúc mau mắn giải thích: “Bẩm đại thiếu gia, hắn không phải là người trong gia trang chúng ta mà là tùy tùng do Triệu tam gia mang theo, Triệu Mãn.”
“Sao có thể là hắn?” Trầm Nhạn Thạch khẽ chau mày. Vị Triệu tam gia này chính là Đại Suất Bi Thủ Triệu Trùng. Thuở thiếu thời ông và Trầm Thành Phong đã từng vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ hành tẩu trên giang hồ, cho nên đại thọ ngũ tuần của Trầm Thành Phong ông đã tới từ rất sớm. Triệu Mãn là tùy tùng thân cận của Triệu Trùng, thường hộ tống ông đến Trầm gia trang này. Trầm Nhạn Thạch cũng từng gặp qua hắn vài lần. Trong ấn tượng của y, hắn là kẻ thập phần lanh lợi khôn khéo, thật không thể tin hắn lại dám làm những chuyện động trời như vậy.
Trầm Phúc vội đáp: “Kim quan của lão gia vẫn luôn do Lan nhi bảo quản, Triệu Mãn thường xuyên lui tới gia trang của chúng ta, hai người bọn họ rất hay gặp mặt… Bọn họ vốn… vốn có tư tình với nhau…”
Tới đây thì Trầm Phúc ngập ngừng ngước nhìn Trầm Nhạn Thạch, thấy y không có biểu hiện gì mới dám nói tiếp: “…Thế nên Triệu Mãn mới thấy qua kim quan kia. Ngày xảy ra sự việc, Lan nhi theo hầu phu nhân trở về thì thấy một bóng người lén lút ra khỏi phòng mình mới nhận ra kẻ đó là Triệu Mãn.”
Trầm Nhạn Thạch không hỏi liệu Lan nhi có nhìn nhầm người không, bởi y biết nữ tử đối với người mình thầm ngưỡng mộ luôn rất nhạy cảm. Cân nhắc một lát y mới lên tiếng:
“Có khi nào… là Lan nhi táy máy hay không?”
“Ta đã hỏi qua, nàng thật sự không dám làm việc đó.”
Trầm Nhạn Thạch gật đầu, y biết rõ Trầm Phúc có bản lĩnh khiến cho người khác phải thành thật trước lão.
“Đây chỉ là chuyện nhỏ vốn không nên kinh động đến đại thiếu gia. Chỉ có điều liên quan đến Triệu Mãn kia, nếu truy xét tới cùng thì sẽ làm bẽ mặt Triệu Tam gia, nhưng nếu giấu kín không truy xét, ngày mai khi lão gia đội kim quan nhất định sẽ bại lộ…” Trầm Phúc đảm đương chức trách tổng quản đã mấy chục năm, lần đầu tiên gặp phải một vấn đề nan giải như thế này.
Trầm Nhạn Thạch thở dài: “Đúng là gay go…” Lại hỏi tiếp, “Triệu Mãn có thể đem viên trân châu giấu ở đâu?”
“Những người ta phái đi theo dõi hồi báo là hai ngày nay, ngoại trừ đi theo Tam gia ra thì hắn không hề tiếp xúc với bất kỳ ai, chỉ ở lỳ trong phòng. Ta đã từng sai người mượn cớ vào quét dọn phòng hắn để lục soát nhưng cũng không phát hiện được gì.”
“Không lẽ hắn để trong người?”
“Rất có khả năng là vậy. Thiếu gia, chúng ta nên làm thế nào đây?” Lão thầm nghĩ nếu đòi soát người thì sự tình sẽ bát nháo lên ngay.
Đôi mắt Trầm Nhạn Thạch chợt lóe sáng lên, mỉm cười dặn dò lão: “Dễ thôi. Ông hãy nói với mọi người ta ở điền trang vừa mới học được một hí pháp nho nhỏ, bảo họ hãy tụ tập sau hậu viên ngay, ta sẽ biểu diễn cho xem.”
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này đại thiếu gia vẫn còn tâm trí biểu diễn mấy thứ vớ vẩn sao chứ! Trầm Phúc thầm vội kêu lên: “Thiếu gia!”
Trầm Nhạn Thạch xua tay: “Ông cứ y theo lời ta mà làm, ta cam đoan viên ngọc sẽ bình bình an an mà trở về. Mau đi đi.”
Trầm Phúc tuy không mấy tin tưởng nhưng cũng không dám nói gì, chỉ biết tuân lệnh mà làm.
Thấy Trầm Phúc ra ngoài với bộ dạng bán tín bán nghi, Trầm Nhạn Thạch dặn dò Trầm An: “Ngươi cũng đi mời Triệu Mãn đến luôn đi, tiện thể mời thêm vài người nữa để hắn khỏi nghi ngờ.”
Trầm An thắc mắc: “Nếu Triệu Mãn không đi thì phải làm sao ạ?”
Trầm Nhạn Thạch liếc xéo tên tiểu quỷ kia: “Sở trường giỏi nhất của ngươi không phải là làm khó dễ người khác sao? Ngươi muốn năn nỉ ỉ ôi kéo lê xốc lết gì cũng được hết.”
Trầm An bĩu môi hờn dỗi: “Em đâu có ác tới mức đó. Đúng rồi thiếu gia à, cậu đang bày mưu tính kế gì vậy?”
Khoan khoái dựa lưng vào ghế, Trầm Nhạn Thạch làm dáng như một lão tiên đạo mạo lắc đầu ra vẻ huyền bí: “Phật dạy: Bất khả thuyết, bất khả thuyết…”
Trầm An biết không hỏi được gì nữa nên đành cam chịu số phận đi bày trò dẫn dụ thiên hạ, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình: “Thiếu gia vốn dĩ ăn mặn mà, giờ tự dưng lại sửa thành tin Phật.”
***
Đại thiếu gia muốn biểu diễn hí pháp.
Tin này vừa truyền đi, trên dưới Trầm gia trang đã nhốn nháo cả lên.
Trong hai vị thiếu gia của Trầm gia thì nhị thiếu gia dĩ nhiên là nhân tài xuất chúng và là niềm kiêu hãnh của toàn thể gia trang, chỉ đáng tiếc một năm không có mấy ngày chịu ở nhà. Đại thiếu gia vốn phụ trách quản lý trang viên, tính tình vô cùng nhã nhặn, đối đãi với hạ nhân luôn luôn khoan dung. Nhiều khi đại thiếu gia còn đùa giỡn với bọn họ, quan hệ với mọi người thật tốt đẹp vô cùng. Thế nên khi nghe đại thiếu gia sắp biểu diễn hí pháp là tất cả đều bỏ hết mọi việc chạy đến hậu viên.
Đích thân đại thiếu gia biểu diễn hí pháp, nội chuyện này cũng thừa sức thu hút sự chú ý của mọi người. Trong hậu viên vẻ mặt ai ai cũng náo nức hớn hở, kẻ bàn người tán sôi nổi hẳn lên: Không biết thiếu gia học được hí pháp cao minh gì đây?
Trầm Nhạn Thạch thong thả đi vào trong sự thấp thỏm của người xung quanh. Có người đánh bạo liều hỏi: “Đại thiếu gia, thiếu gia muốn biểu diễn trò gì vậy?”
Trầm Nhạn Thạch chỉ cười: “Trò hí pháp này của ta gọi là ‘tiên nhân hiến quả’.” Đoạn y xòe hai tay ra, trên mỗi bàn tay cầm một trái long nhãn. Lấy tay lột vỏ ra để lộ trái nhãn óng ánh đầy mọng khiến ai nấy đều thèm thuồng nhỏ dãi, y mới nói tiếp: “Đem tách trà úp lên hai trái long nhãn này, sau đó…”
Bàn tay huơ một vòng trên tách trà rồi làm ra vẻ đưa tách trà hướng về đám đông, tiếp theo lật ngược tách trà lên–
Đám đông a lên một tiếng, có người la to: “Mất tiêu rồi!”
Liền có người hỏi ngay: “Thiếu gia, trái nhãn đâu mất rồi?”
Trầm Nhạn Thạch đưa tay chỉ vào Trầm An: “Lấy ra đi.”
Trầm An cười hì hì, móc từ trong ngực áo ra một trái nhãn.
Cả đám lại ồ lên một phen.
Có mấy người hồ nghi tên tiểu tư lanh lợi này mới la lên: “Trầm An là tùy tùng của thiếu gia, chắc mọi việc đã sắp đặt trước rồi chứ gì?”
Lời vừa dứt, một số người tỏ tường hẳn ra liền nhao nhao mà nói: “Ta cũng thấy vậy! Thiếu gia, trái nhãn kia cậu giấu đâu rồi?”
“Không phải giấu, mà là biến.” Trầm Nhạn Thạch cất tiếng đầy trịnh trọng, “Ta biết trước sẽ có người nói vậy nên đã đem trái nhãn còn lại biến vào trong một người ngoài trang, để mọi người thấy rõ bản lĩnh của ta.”
Y vẫn chưa nói xong thì đã có người liến thoắng cắt ngang: “Thiếu gia, là ai vậy?”
“Chính là…” Trầm Nhạn Thạch chậm rãi đi xuống đám đông, đưa tay lên chỉ:
“Chính là hắn.”c