Chương 9-2: Trong chết tìm sống

Editor: Đào Sindy
Phòng Chu Dực lớn mà trống trải.
Nặng nề che lại ánh nắng chiều xâm nhập muôn nơi.
Trần Nhứ đứng tại chỗ, mắt thích ứng với bóng tối bất ngờ đánh tới.


Đèn bàn retro trong vách sáng mờ mờ, hình dáng những thứ chậm rãi trở nên rõ ràng. Trên giá vẽ còn có một bức tranh chưa hoàn thành. Hình ảnh là một mảnh màu xám vô ngần, tầng tầng lớp lớp đặc dính không tiêu tan, giống như bầu trời đầy mây mưa, hoặc như biển hậm hực.


Thuốc màu bị vất sang bên. Mùi dầu toả ra khắp trong không khí, hơi gay mũi.
Hình chiếu trên tường, phim chiếu từng khung.
Chu Dực không nói lời nào.


Cậu ta giương cằm, dùng ánh mắt ra hiệu cô tự nhiên, có thể ngồi ở ghế sa lon màu đen bằng da thật trước màn chiếu, sau đó cầm lên bảng pha màu và bút vẽ, một lần nữa ngồi trước giá vẽ bắt đầu bôi bôi.
Trần Nhứ khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.


Cô không trực tiếp ngồi xuống, ánh mắt băn khoăn, cô nhìn thấy trong phim chợt lóe lên màu vàng của hoa hướng dương, vừa cẩn thận nghe lời thuyết minh, suy đoán đại khái là phim liên quan tới Van Gogh.
Trần Nhứ đi thẳng vào vấn đề, giản lược nói tóm tắt ý đồ.


Cuối cùng, cô thấp giọng hỏi: "Triển lãm tranh cuối tuần sắp khai mạc rồi, anh Chu có thể giao bản thảo kịp không?"


available on google playdownload on app store


Chu Dực xùy cười một tiếng, nhìn cũng không nhìn cô một cái: "Không phải em nói chúng ta không quen nhau à? Không phải em giả bộ như không biết tôi mà? Em dựa vào đâu đến tìm tôi, thì tôi nhất định sẽ đồng ý với em?"
Trần Nhứ đã sớm ngờ tới cậu ta sẽ như vậy.


Trong khoảng thời gian này tiếp xúc, cộng thêm tin đồn, tính cách Chu Dực có điên khùng có thù tất báo, miệng lại độc, cho tới bây giờ cũng không chịu thua thiệt.
Cô thở ra một hơi:"Thật xin lỗi. Tôi xin lỗi anh vì hành động không tôn trọng anh trước đó."
Chu Dực nhíu mày, hình như có chút ngoài ý muốn.


Cậu ta vẫn không thèm để ý đến cô, vẫn cúi đầu tiếp tục bôi lên giấy.
Trên màn chiếu, trong phim một mảnh ruộng lúa mạch tươi tốt bị cháy, quạ đen bay lướt qua nền trời.


Lời bộc bạch là một giọng nam trầm thấp, anh ta chậm rãi đọc lên tin Van Gogh cầm áo cho em trai: " Ruộng lúa mạch mênh mông bày ra u buồn dưới bầu trời, tôi không cần phí sức biểu đạt bi thương và cô độc cực độ của mình... Nếu như cuộc đời không có chút vô tận, một chút khắc sâu, một ít thứ chân thật, tôi sẽ không có chút lưu luyến nào."


Sự đau khổ cực độ và nỗi buồn của dòng nước sâu đều được chứa đựng trong nó.


Châm chọc là, người này chịu đủ nghèo khó và bệnh tật tr.a tấn, âu sầu thất bại, nổ súng tự sát mà kết thúc cuộc đời bậc thầy phái ấn tượng, sau khi ch.ết nhận được vô số người tôn thờ, tôn sùng vì truyền kỳ vô cùng vinh quang.
Trần Nhứ bắt đầu nói: "... Anh thích Van Gogh sao?"


Chu Dực liếc cô, giữ im lặng, rất xem thường ý muốn bắt đầu từ thần tượng để bàn chuyện của cô.
Trần Nhứ lặng yên chỉ chốc lát, không ngừng cố gắng, thấp giọng nói: "Tôi cũng không hiểu mỹ thuật. Cũng nhìn không ra tác phẩm của ông ấy tốt ở đâu, vì sao được hậu thế tôn thờ như thế."


Rốt cục Chu Dực đứng dậy, đi tới hai bước, ngọn đèn mờ nhạt hắt lên bên mặt, lộ ra ảm đạm không rõ, giống như đang trả lời vấn đề của cô, cũng giống như là biểu đạt của bản thân: "... Tôi thích sự cuồng loạn của ông ấy. Mỗi một tác phẩm đều giống như sắp nghênh đón tận thế. Ông ấy... Là một truyền kỳ."


Trần Nhứ nghe thấy cậu ta vừa nói vừa bóp cổ tay đáng tiếc.
Cô lắc đầu, nói: "Tôi không hiểu."
Chu Dực như bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy nụ cười. Ánh mắt của cậu ta rơi trên mặt đất, khó khi thấy được nét mặt giật mình lo lắng.


Cậu ta thấp giọng nói: "Trong ch.ết tìm sống, mỗi một lần sáng tác đều dốc hết toàn lực phóng đại tình cảm đến cực hạn. Đại khái, chỉ có người tiếp xúc cùng tử thần, mới có thể trải nghiệm loại điên cuồng này."


Cô bắt được trọng điểm trong lời cậu ta nói, giương mắt nhìn, nghi hoặc hỏi: "Anh từng trải nghiệm?"
Chu Dực giật mình chỉ chốc lát, sau đó nở nụ cười.


Trong nháy mắt, cậu ta lại khôi phục bộ dáng bất cần đời bẩm sinh như lẽ thường tình, lười biếng nói: "Tôi... Đương nhiên không biết. Ai, em trò chuyện phái ấn tượng với tôi, từ Van Gogh nói đến Gauguin và Cézanne, ba ngày ba đêm cũng nói không hết. Không phải em đến làm thuyết khách à, còn nhớ chuyện chính không?"


Trần Nhứ cúi mặt, lặng yên.
Chu Dực ngồi trên ghế sa lon, một chân cà lơ phất phơ run run, một chân khác vắt lên ghế.
Vảy ngược không dám sờ, Trần Nhứ đành phải thuận theo ý cậu ta, hỏi: "Vậy anh Chu có thể giao bản thảo kịp không?"
Chu Dực nói: "Có thể."


Trần Nhứ lập tức vui mừng nhướng mày, cười như hoa sen nhỏ, còn không kịp nở, đã nghe cậu ta kéo dài giọng, chuyển hướng: "Nhưng mà... Em phải đồng ý với tôi một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
" Bây giờ tôi còn chưa nghĩ kỹ."


Trần Nhứ nhịn một chút, nhịn không được, nói với cậu ta: "Anh nghĩ anh là Triệu Mẫn ư. Có phải còn muốn thêm một câu, yêu cầu này không tuân theo võ lâm hiệp nghĩa nha."
Chu Dực cười dửng dưng, trêu chọc chắp tay ôm quyền: "Không dám nhận, coi tôi là Quách Tương đi."


Dương Quá đưa cho Quách Tương ba cây kim châm, hứa với cô ấy sẽ cố hết sức mà làm, nhất định hoàn thành lời hứa của quân tử. Từ đó, cách biệt nhưng không thể quên, Dương Quá hiểu ra đã sai cả đời.
Trần Nhứ không còn cách, thở dài một hơi: "... Được, tôi đồng ý với anh."


Từ nhà Chu Dực đi ra, Trần Nhứ mới hoàn thở ra một hơi.
Trên người Chu Dực có chút tà khí, luôn là bộ dáng dạo chơi nhân gian.


Thái độ, làm gì cũng chỉ có tính cho vui, không thấy cậu ta chân chính để chuyện gì trong lòng, hoàn toàn không theo bài bản. Trước khi đến, cô vốn không nắm chắc có thể thuyết phục cậu ta.
Mặt trời lặn lặn về tây, màn đêm buông xuống. Chung quanh bắt đầu tràn ngập lên mùi cay nồng đậm.


Trần Nhứ ngồi trên cầu thang trước tiệm mì, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Quách Hương Hương: "Thuyết phục rồi, Chu Dực sẽ đúng hạn giao bản thảo."


Quách Hương Hương lập tức gửi tới một icon vui vẻ nhảy cẫng lên vì hạnh phúc: "Quá tốt rồi, nhưng cậu nhất định phải giữ bí mật cho tớ đó, tớ không muốn Vương Tiến biết có người ở sau lưng giúp."
Trần Nhứ nhấn chọn icon cô gái trên đầu có dấu chấm hỏi, ấn xuống gửi đi.


Quách Hương Hương: "Cậu cũng biết, lòng tự trọng của nam sinh rất ít."
Trần Nhứ không đáp lại cô.
Đèn hoa mới lên.
Đường phố Mỹ viện Sơn Thành nguệch ngoạc, chợ đêm vô cùng náo nhiệt, tiệm bán đồ handmade nối tiếp nhau, hàng hoá rực rỡ muôn màu.


Trần Nhứ ngồi xổm xuống, chụp ảnh mâm sứ màu sắc nổi bật. Vì tìm góc thích hợp, cô chụp rất nhiều tấm, sau đó chọn trong album tấm đẹp nhất gửi cho Tạ Nghiêu Đình.
Anh thường xuyên bận, phần lớn đều không trả lời ngay.


Trần Nhứ cũng không rất để ý, cô thử hiểu anh, tận lực cố gắng lớn nhất đuổi theo bước đi của anh.


Quá trình kéo đẩy trong tình yêu, bên nào yêu nhiều, luôn phải cẩn thận từng li từng tí, sợ có sơ xuất gì, tư thế khó tránh khỏi thấp đến bụi bặm. Quách Hương Hương là loại mâu thuẫn lo được lo mất và e lệ ngọt ngào, cô hoàn toàn cảm động lây.
Một học kỳ đi qua rất nhanh.


Kì thi sắp đến. Mỗi ngày Trần Nhứ dậy đúng giờ đi học, ban đêm ngâm mình trong phòng tự học ôn bài tập. Cô tin ông trời sẽ đền bù cho người cần cù, thích nhất lúc trở về một nắng hai sương, nhét tai nghe nằm trên giường, buông lỏng nghe Tạ Nghiêu Đình ở đầu bên kia tùy ý giảng một số thời sự. Giọng anh như có ma lực, tất cả lo nghĩ và bất an của cô đều có thể tuỳ tiện an ủi.


Tiếng chuông bỗng nhiên vang lên, cuối cùng kì thi kết thúc, chứng tỏ kì nghỉ đông bắt đầu.
Lại qua hai ngày.


Ánh nắng mờ mờ, xuyên qua màn cửa, từ ban công chiếu vào. Trong phòng chỉ có mình Trần Nhứ. Thật ra cô đã tỉnh từ lâu, nhưng nằm trên giường không nhúc nhích. Trên hành lang kí túc xá, tiếng kéo rương hành lí từ đông đúc đến thưa dần, phần lớn mọi người đều trở về.


Chỉ có Trần Nhứ không có chỗ để đi.


Trước khi Quách Hương Hương lên đường, đã từng nhiệt tình mời Trần Nhứ cùng cô ấy về quê ăn tết. Cô ấy nói về đại gia đình năm thế hệ của mình, đêm giao thừa, người cả nhà sẽ ở chỗ ông nội ăn bữa cơm đoàn viên. Bác trai đầu bếp tay cầm muội vì làm quan binh nhập ngũ biên phòng, chưa bao giờ về lúc tết, năm nay lại về thăm anh em người thân.


Những người khác, cuộc sống vụn vặt mà loé sáng.
Trần Nhứ từ chối. Trong tính cách cô có cảm xúc tự ti vô cùng, vốn không có cách thản nhiên đối mặt thiện ý người bên ngoài tìm tòi nghiên cứu và vô ý lộ thương hại ra ngoài.


Tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên. Trần Nhứ ngồi dậy, vô thức mở màn hình ra, là tin đặt vé máy bay trước thành công trên trang web tự động.
Trần Nhứ giật mình, một giây sau Wechat Tạ Nghiêu Đình gửi tin đến: "Giúp em mua vé cho ngày mai, thu dọn hành lý, về nhà đi."


Hốc mắt cô chua chua, trong nháy mắt rơi lệ, trong chăn hiện lên hơi nước mờ mịt.
Trần Nhứ áp chế xuống tâm tình sắp như hồng thủy vỡ đê dâng lên mãnh liệt phức tạp, cô cầm di động, gọi điện thoại cho Tạ Nghiêu Đình, đầu kia hình như đang bận, một hồi lâu mới kết nối. Chung quanh rất yên tĩnh.


Hình như tâm trạng anh không tệ, giọng nói nhẹ nhàng, thấp giọng trêu chọc cô: "Nhận được tin đặt vé thành công rồi à? Nghỉ mà chưa về nhà, không phải thói quen tốt đâu nha."
Trần Nhứ nhỏ giọng vâng một tiếng: "Em định ở lại đây tham gia việc làm thực tiễn ngoài giờ."


Tạ Nghiêu Đình nhẹ giọng cười nói: "Bạn nhỏ, tiền không phải là tất cả."
"Thế nhưng mà..."
"Không có thế nhưng mà gì cả. Anh ở nhà chờ em."
Giọng Tạ Nghiêu Đình giống như một cây Cello tốt nhất, bên trong trầm thấp mang theo dụ dỗ: "Tiểu Nhứ, em không muốn anh sao?"


Trần Nhứ không khống chế nổi nghẹn ngào: "Muốn."
Tạ Nghiêu Đình cười: "Vậy nhanh trở về thôi."
Trần Nhứ lau nước mắt, thút thít: "Được."
"Còn có một việc, anh phải nói cho em biết —— "
"Chuyện gì?"
"Mạc Mạc, nó đã tỉnh lại."






Truyện liên quan