Chương 4: Âm dương hòa quyện
Nay tiết trời mới vào xuân, đất trời âm dương hòa quyện, cỏ cây đã chuyển mình phủ kín một màu xanh biếc, phảng phất những luồng gió mát. Thành gặp Ngọc ngoài đầu ngõ với cách xưng hô quen miệng:
- Cô Ba đi đâu vậy?
- Dạ, em đi ra quán bà Bảy.
- Vậy, cô Ba lên xe, tôi chở đi cho lẹ.
Ngọc nói khéo:
- Thôi, anh vô trong gặp ba em đi, em đi bộ được mà.
Thành quay đầu chiếc xe đạp:
- Ngọc lên xe đi, tôi chở đi.
Ngọc bồi hồi khi Thành thay đổi cách xưng hô.
Tới quán bà Bảy ven sông, như mọi bữa bà Bảy vẫn hỏi:
- Hai xị đế phải không?
Ngọc cười:
- Dạ, Bảy bán cho con hai xị và nửa kí đậu phộng.
Bà Bảy nghe không rõ:
- Một kí hay nửa kí?
- Dạ, nửa kí.
Bà Bảy nhìn ra nơi Thành đang đứng chờ Ngọc:
- Vô trong ngồi con.
Thành trả lời:
- Dạ, được rồi dì.
Bà Bảy nói nhỏ:
- Ủa, sao mày không kêu cậu ta vô đây ngồi? Mà cậu ta là bồ mày hả?
Ngọc đỏ mặt:
- Không Bảy ơi! Ảnh là bạn của ba con.
Bà Bảy cười:
- Bạn của ba mày trẻ ghê ta? Coi hai đứa mày xứng lắm đó.
- Con hổng lấy chồng đâu Bảy, con ở vậy với má! Thôi, con về nha Bảy.
Bà Bảy cười:
- Má mày đâu nuôi mày được hoài vậy.
Thành đứng ngoài chào lớn:
- Con về nha dì.
- Ừa.
Bà Bảy nhìn theo chiếc xe đạp tới khi khuất theo con đường rẽ. Tới rặng cây mù u ven đường, Ngọc đăm chiêu đôi mắt nhìn những tán lá mù u mới độ xuân sang, bỗng Ngọc vỗ nhẹ phía sau vai Thành:
- Anh, anh dừng xe đi.
Thành bóp thắng dừng lại:
- Sao vậy em?
- Dạ, hổng có sao anh. Ngọc bước xuống đứng dưới một gốc cây mù u cội, Thành cũng đi xuống, làn gió nhẹ làm tóc Ngọc bay vướng vô khuôn mặt, Thành bước lại đứng đối diện và đưa tay vén những sợi tóc bay phất phơ trước gò má của Ngọc gọn về phía sau, cả hai người nhìn nhau như nín thở bởi nhịp đập dồn dập trong lồng ngực. Thành ấp úng:
- Ngọc, đã từ lâu anh muốn nói với em! Anh, anh, anh yêu em.
Ngọc nhìn Thành với ánh mắt hiện lên niềm hạnh phúc. Thành ôm Ngọc vào lòng, vỡ òa tình cảm bấy lâu.