Chương 8: Màn kịch động trời
Đâu phải Thắm tới nhà chị Cẩm, mà cô với Cường vô một quán chè gần chợ.
- Hai em ăn chè gì? Chị Út chủ quán hỏi.
Trời nắng nóng, Thắm lấy bàn tay quạt quạt trước khuôn mặt:
- Dạ, Út làm cho em ly thập cẩm, ông ăn gì Cường? kêu đi cho chị làm.
- Chị làm cho em ly đậu đen mà bỏ ít đá thôi, em hay đau họng.
- Chờ chị lát nha!
- Dạ.
Cường hỏi Thắm:
- Ủa, sao lúc ở nhà bà nói là đi thăm người bệnh, sao giờ không đi mà vô đây?
- Cường à, tôi muốn nhờ ông một việc.
- Bà nhờ gì? Nói đi.
- Từ nay ông đóng giả làm bồ tôi nha.
Cường trố mắt:
- Bộ, bữa nay bà khùng nặng hả? Bà tính để ông Khánh giết ch.ết tôi hả?
- Cường, nghe tui nói nè, giờ mọi chuyện đã khác, tui nhờ ông thiệt đó.
- Bà không nói rõ tôi không thể, sao bà nghĩ đơn giản vậy? Việc này như một màn kịch động trời.
Thắm khó chịu:
- Ông có phải là bạn tui không? Khỏi nhờ ông, đồ ích kỷ.
- Phải, tui là bạn bà, nhưng bà không cho tôi hay chuyện, sao mà tui giúp bà được.
- Rồi, nghe nè, mà phải giữ bí mật nha, tui không yêu anh Khánh, nếu hai bên gia đình biết tui yêu ông thì việc kết hôn với anh Khánh có thể được hủy bỏ, ông hiểu không?
Cường ấp úng:
- Chuyện này khó xử nha bà, tui, tui…
Thắm tiếp lời:
- Không lẽ ông mặc kệ tui, ông để tui lấy người tui không yêu, cả đời không có hạnh phúc?
Cường gãi đầu:
- Mà tui phải giả bộ làm bồ của bà bao lâu?
- Cũng không lâu đâu.
- Được rồi, nhưng tui chỉ giả bộ trước mọi người thôi, sau lưng họ, bà đừng ép tui làm những việc khác.
Thắm cười:
- Đồ khùng chảnh chọe, ai mà thèm.
Cường bữu môi:
- Ai mà thèm ư? Vậy mà ngày học lớp 11, con hoa khôi lớp 10 ch.ết mê tui.
Thắm cười rung rung bờ vai:
- Đúng là … Thôi, ăn lẹ rồi về, chiều tui còn nhiều việc.
- Rồi, thưa con bồ giả mạo.