Chương 15: Tiếng cuốc
Sau khi hết hợp đồng làm việc ở công ty xây dựng dưới quê, Nam đã lên Bình Dương kiếm việc làm mới, ông bà Năm muốn Nam ở cùng nhà cho đỡ tiền thuê trọ, nhưng vì công ty Nam xin việc bên An Phú, không tiện cho việc đi lại, nên anh phải thuê chỗ ở gần nơi làm việc của mình.
Bà Năm thường bị ho biến chứng, lần này bà Năm bệnh nặng đã nằm mấy ngày không ngồi dậy được, khiến cả nhà lo lắng. Khánh bưng tô cháo từ bếp lên, Nam lấy thêm cái muỗng nhỏ, Khánh gọi:
- Má, má ơi, má ráng ăn miếng cháo đi má.
Nam động viên bà Năm:
- Bác ráng ăn miếng cháo, cháo chị Ba mới nấu đang nóng, bác ăn xong uống thuốc sẽ mau khỏi, bác à.
Ông Năm ngồi rầu:
- Bà có nghe các con nó nói gì không?
Chị Hai Liễu ngồi im bên thanh giường gần má, thỉnh thoảng chị lại cầm cái quạt giấy phẩy phẩy mấy cái. Bà Năm nằm nhìn đứa con gái đầu, rồi đưa mắt qua nhìn ông Năm, nhìn Khánh và Nam, đôi môi bà Năm khô bợt bạt, bỗng nước mắt trào ra, Khánh không kìm nén được:
- Má, má à, con đúc cháo cho má nha, cháo ngon lắm má, má ăn cháo đi má, từ nay má nói gì con cũng nghe, con sẽ không cãi lời má.
Nam tiếp lời:
- Bác ráng ăn miếng cháo đi bác.
Ông Năm trào nước mắt:
- Bà nghe thấy không? Bà phải khỏe lại để còn lo đám cưới cho thằng con bà nữa chứ, rồi còn tới cả đám cưới cháu Nam nữa.
Nam múc một muỗng cháo nhỏ:
- Phải đó bác, đám cưới Khánh cháu sẽ ca một bài.
Bỗng bà Năm há miệng hờ hờ, Nam cố gắng đúc cho bà Năm ăn được mấy muỗng.
Mấy hôm sau, Khánh chờ Thắm ngoài cổng trường mầm non:
- Thắm, lên xe anh chở, mình đi ra đây chút nha em.
- Dạ.
Thắm ngồi phía sau hỏi:
- Bác gái đã khỏe lại chưa anh?
- Cũng chưa nữa em.
- Dạ, mà giờ mình đi đâu vậy anh?
- Em muốn đi đâu?
- Em không biết anh à.
- Vậy mình ra bờ sông ngồi nha em.
- Dạ.
Đôi trai gái ngồi bên nhau cũng như lần trước, lúc đầu không ai nói câu nào, họ chỉ nhìn phía bên kia sông bằng ánh mắt xa xăm, rồi nhìn những đám lục bình trôi, thỉnh thoảng lại có tiếng cuốc kêu đâu đó, thêm những cơn gió hoang lùa tới. Khánh lên tiếng:
- Em à, mình cưới nhau nghe?
Thắm quay qua nhìn Khánh, vẻ bất ngờ:
- Anh, nhưng, nhưng…
Khánh hôn lên vầng trán Thắm rồi ôm cô vào lòng, tuy cô đang khó hiểu, nhưng cô lại thấy ấm áp và có sự che chở từ người mình yêu.