Chương 30: Yêu anh tài xế
Buổi sáng, Diễm đi đi lại lại trong phòng làm việc, cô nghĩ cách giải quyết vấn đề với công ty cung cấp vải may, Diễm kêu Thành vô:
- Giờ anh chuẩn bị xe chở em đi Bình Thạnh, lên công ty Tam Hoa, mong là họ sẽ chịu trách nhiệm những tổn thất cho đơn hàng bị trả về vừa rồi.
Thành trả lời:
- Cô chờ tôi 15 phút, tôi xịt qua nước, xe mới rửa mà bụi bám lẹ quá.
Khi tới công ty Tam Hoa, Diễm sửa soạn lại tóc và vẽ lại cặp chân mày, cô và Thành vô thẳng phòng giám đốc:
- Chào giám đốc!
- Chào giám đốc!
- Chào cô Diễm, chào cậu! Mời hai người ngồi.
- Cảm ơn giám đốc!
- Thưa cô Diễm! Vừa qua tôi được biết sự cố về đơn hàng bên công ty Lâm Khang của cô bị khách hàng trả về, và bên công ty cô yêu cầu bên công ty tôi phải bồi thường thiệt hại bởi lý do bên công ty Lâm Khang cho rằng lỗi là do màu sắc của vải may bị biến đổi. Ý kiến này bên tôi đã tiếp nhận. Nhưng thưa cô Diễm, công ty Tam Hoa chúng tôi là công ty luôn lấy chất lượng và uy tín của khách hàng ra làm hàng đầu cho sự phát triển và sự hợp tác bền vững. Nhưng nếu bên công ty Lâm Khang cho rằng lỗi là do vải bị biến đổi màu sắc thì hoàn toàn không đúng, vì bên công ty chúng tôi rất nghiêm ngặt trong khâu kiểm định sản phẩm. Màu sắc bị biến đổi cũng có thể là do khâu ủi hơi bên công ty cô, nếu các bàn ủi để ở nhiệt độ cao hơn so với quy định của sản phẩm thì có thể làm cho sản phẩm bị biến đổi, không những là màu sắc mà cả bề mặt sản phẩm cũng bị hư hỏng.
Diễm nghe giám đốc công ty Tam Hoa nói, cô nóng nảy đứng lên:
- Giám đốc nói vậy là sao?
Thành kéo tay Diễm ngồi xuống ghế, anh bình tĩnh nói:
- Thưa giám đốc! Cũng như giám đốc đã nói, công ty luôn lấy chất lượng và uy tín của khách hàng ra làm hàng đầu cho sự phát triển và sự hợp tác bền vững. Giờ mọi việc đã xảy ra, gây rất nhiều thiệt hại cho công ty chúng tôi, những rủi ro thì không ai muốn phải không? Thưa giám đốc? Rất mong giám đốc xem xét lại việc này. Tôi chắc chắn rằng, công đoạn ủi hơi bên công ty Lâm Khang hoàn toàn đúng theo quy trình vì chính tôi là người quản lý khâu ủi hơi.
Giám đốc công ty Tam Hoa im lặng một lát rồi trả lời:
- Thế này nghe cô, cậu! Như cậu mới nói là rủi ro không ai muốn. Đúng vậy, không ai muốn rủi ro thiệt hại kinh tế, không những vậy còn ảnh hướng tới uy tín đôi bên. Tôi quyết định thế này, bên công ty Tam Hoa sẽ hoàn lại 50% khoản tiền mua vải cho công ty Lâm Khang, vì là chỗ quen biết với ông bà Lâm bên đó và cũng là chỗ hợp tác làm ăn lâu dài, nên tôi cũng không muốn có bất kỳ một sự cố nào xảy ra nữa.
Giám đốc công ty Tam Hoa thỏa thuận xong, Diễm quay qua nhìn Thành, anh gật đầu:
- Cảm ơn giám đốc.
Lúc Diễm ngồi trong xe hơi quay về, cô như người con gái chưa bao giờ được yêu, cô muốn tựa vô vai Thành và hơn thế nữa, cô thấy mình đã yêu anh tài xế: “Anh thật dễ thương, lại còn thông minh, khéo léo. Dù biết anh đã có vợ nhưng em không thể nào cản được tình cảm của em dành cho anh”. Sau đó, những tiếng nói của em trai cô lại văng vẳng bên tai: “Người ta nói chị là chị mê đàn ông đã có vợ đó, người ta nói chị là chị mê đàn ông đã có vợ đó, người ta nói chị là chị mê đàn ông đã có vợ đó…”. Diễm nhắm mắt lại, cô cảm thấy trong đầu hơi choáng váng.