Chương 38: Chuyện kể của chị Bống
Buổi sáng ngày cuối tuần, Khánh mượn cớ đi làm bù, và anh đã tới phòng trọ của Nam:
- Nam, lâu rồi không thấy cậu về quê?
- Không biết có nên về hay không nữa!
- Nam, có chuyện gì vậy?
- Không có gì!
- Nam phải về thăm ba má chứ!
- Muốn lắm Khánh à! Nhưng…
- Nhưng mà sao?
- Khánh! Thực ra lâu nay, ba đã từ bỏ Nam, thỉnh thoáng má gửi đồ dưới quê lên là phải giấu không cho ba biết.
- Tại sao?
- Sau khi nghỉ công ty xây dựng, ba má kêu Nam cưới vợ, ngày nào cũng hối. Lúc đó, Nam căng thẳng quá nên lỡ nói ra sự thật! Má nghe thấy ngất xỉu, còn ba đã lôi hết quần áo của Nam ném ra ngoài: “Mày không phải con tao, tao không có đứa con như mày, con gà cũng không dám cắt cổ mổ thịt, nhà này không có cái bệnh di truyền bóng lại cái …”. Ồn ào tới mức hàng xóm xúm lại coi.
- Nam à! Có lẽ ba của Nam đã suy nghĩ lại, hay là cứ về thăm nhà một chuyến đi.
- Nhưng Khánh ơi! Còn bà con chòm xóm, họ đã biết!
- Nam, đừng có bận tâm về họ, mình sống cho mình, cho ba má mình, chứ không phải sống cho họ. Lần này, Khánh sẽ về cùng Nam thăm ba má, được không?
- Vậy sáng mai vô công ty xin nghỉ phép rồi hai đứa mình về, nghe Khánh.
- Không cần phải chờ tới ngày mai, giờ về luôn. Để mình gọi điện về nhà và gọi cho chị Linh xin nghỉ phép.
- Ok!
Trên cùng chuyến xe đò về Long Xuyên, ai cũng vui khi nghe một vị khách trò chuyện:
- Em nói thiệt với các anh, ngày trước em men lắm, ai cũng nghĩ em 100% là đàn ông, trai thẳng, có nhiều đứa con gái còn theo em, đòi yêu em! Nhưng không hiểu tại sao, càng ngày em càng trở nên mềm mỏng, liễu yếu đào tơ. Em hơi lo vì sau này không thoát được cái cảnh bóng già bóng chúa, mà em sợ già lắm! Bóng già sẽ xấu thì đâu có gấu nào mê? Là bê đê không nên yêu trai thẳng, vì sẽ bị nó lừa. Giờ em không gồng nổi nữa. Ngày em mới lên Sài Gòn, mấy tỷ muội ở Chợ Lớn nói em là: “Má gồng vừa chứ, gồng quá đứt tia sữa, sau này sinh con lại không có sữa cho con”. Eo ôi, mấy tỷ muội Chợ Lớn thô mà thiệt. Kể ra mấy tỷ muội cũng có những tâm sự riêng. Như con Phương Phương quê đâu ở ngoài Bắc, nó nói ngoài đó dân làng kì thị người đồng tính, nên nó phải vô Nam, vô đây nó mới dám sống thật chính mình. Còn bà Kiều Mộng quê ở Vĩnh Long thì bỏ nhà đi từ lúc mười một tuổi, Kiều Mộng có sở thích giống em ngày nhỏ là thích chơi banh đũa, nhảy dây. Chính vì chơi banh đũa, mà ba bả bắt gặp rồi ổng đánh đập… Phận đời như tụi em có lúc nghĩ mà buồn.
Anh phụ xe cười hỏi:
- Nãy giờ chưa biết tên người đẹp.
- Em xin tự giới thiệu! Ngày nhỏ em tên là Bống, giờ em là Quỳnh Hương. Em làm thợ hớt tóc. Khi nào các anh, các chị có dịp đi qua tiệm em ở Gò Vấp thì ghé vô tiệm, em miễn phí cạo tóc, à quên hớt tóc …
Anh phụ xe hỏi tiếp:
- Bữa nay Quỳnh Hương đi đâu vậy?
- Em về thăm nhà, quê em ở Long Xuyên mà! Ba má em già cả rồi, mình phải quan tâm chứ mấy anh, ba má em dễ thương lắm! Dù biết em bóng từ nhỏ nhưng họ không bao giờ nặng nhẹ với em, có lúc thằng hàng xóm ghen ăn tức ở, thằng hàng xóm khốn nạn đi ngang qua cổng nhà em, nó kêu em là con bóng này con bóng kia. Thấy vậy, ba má em nói: “Khẩu nghiệp nhà nó nên kệ nó con”. Em là đứa con luôn nghe lời ba má nên em để nó yên, chứ không thì… Mà cũng tại bao nhiêu cái tên đẹp ba má em không lấy khai sinh cho em, mà lại đặt tên em là Bống, nên thằng quỷ sứ hàng xóm đó nó kêu lái qua là Bống Bống Bóng Bóng! Bóng thì có liên quan gì đến tổ tiên, dòng họ, gia đình gì nhà nó...
- Khánh và Nam có lúc nhìn nhau khi nghe những câu chuyện kể của chị Bống.