Chương 68: Biến sắc

Cách nhau một bức tường trọ, Thanh vẫn theo dõi từng hành động của Nam mặc dù cô biết bản thân không bao giờ lôi kéo được tình cảm của Nam về phía mình. Còn Nam, những ký ức luôn hiện về càng dằn vặt và làm cho nỗi đau khổ triền miên từ ngày này qua ngày khác.
“Nam mô Đại bi hội thượng Phật Bồ tát


Nam mô Đại bi hội thượng Phật Bồ tát
Nam mô Đại bi hội thượng Phật Bồ tát
Thiên thủ thiên nhãn vô ngại Đại bi tâm đà la ni
Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da…”


Mỗi khi Nam trì tụng Chú đại bi, Thanh cũng vội lập đàn cúng để thỏa mãn cá tính của kẻ nuôi tà thờ ngải. Dạo này có một người đàn ông trung niên hay lui tới phòng trọ của Thanh, người đàn ông này cụt một bàn tay trái nên hắn có tên gọi là Hai Cụt. Theo dõi và nghi ngờ, vợ của Hai Cụt cùng bà chị họ từ dưới quê Sóc Trăng lên, họ ập thẳng vô phòng số 19, chứng kiến cảnh chồng mình đang gác chân lên bụng nhân tình, vợ Hai Cụt gào thét:


- Thằng chó kia, mày lừa vợ con mày lên thành phố khám bệnh, mà mày lại lên ăn nằm với con đĩ mặt rỗ môi chì này hả? Con đĩ âm binh, ở dưới quê mày giật chồng người ta, họ đã xé áo lột quần mày giữa chợ mà mày không biết nhục hả con đĩ? Giờ mày còn dụ dỗ chồng tao!


Mặc cho vợ mình kêu la, Hai Cụt còn tỏ vẻ hung hăng để bảo vệ nhân tình:
- Cút, cút về quê đi!
Không ngăn được cơn tức giận, vợ Hai Cụt lao tới cào cấu, nắm tóc Thanh giật lên giật xuống:
- Má mày chứ, tao cho mày ch.ết, cho mày ch.ết, đồ con đĩ chó!


Hai Cụt vốn sẵn tính vũ phu, hắn giơ chân đá vợ, cơn giận dữ giằng qua giằng lại, xô đẩy nhau khiến cái nồi nhang trên mặt bàn thờ ở góc phòng rớt xuống nền gạch bể nát thành nhiều mảnh, vợ Hai Cụt căm phẫn trước khi ra về cô tuyên bố:


available on google playdownload on app store


- Tao không tiếc gì loại đàn ông như mày nữa, loại ăn bám vợ con mà còn khốn nạn. Con đĩ, mày giữ nó lại mà nhai nó luôn đi.


Sau khi vợ Hai Cụt bỏ về, Hai Cụt mặt biến sắc tím ngắt, hắn nói xạo đi ra ngoài mua thuốc lá rồi cũng chuồn đi luôn. Giờ căn phòng số 19 là một bãi đồ lộn xộn nằm ngổn ngang từ trong ra tới cửa, Thanh ngồi nhặt từng cái chân nhang rơi vãi khắp phòng. Trước sân trọ người ta vẫn đang chỉ trích “đáng đời loại giật chồng, đúng là ác giả ác báo…”.


Cả đêm khu nhà trọ mất ngủ vì tiếng khóc rồi lại tiếng cười, cười rồi lại nói nhảm một mình. Thanh như bị tẩu hỏa nhập ma. Gần sáng, nhiều người kinh hoàng khi thấy Thanh bỏ đi ra khỏi con hẻm nhà trọ với mái tóc rối bù và đôi mắt thâm quầng kinh dị.






Truyện liên quan