Chương 83: Dì ghẻ con chồng
Bỗng dưng Thành thấy cái điện thoại cũ trước đây của mình, chờ tới khi Diễm đi spa về, Thành hỏi:
- Diễm, sao cái điện thoại của anh ngày trước bị rớt mất mà bây giờ nó lại nằm trong tủ?
Diễm giật mình nhưng vẫn trả lời mánh khóe:
- Anh kì ghê! Đây là cái điện thoại của em, em cất giữ nó để làm kỉ niệm! Anh làm như cả thế giới này người ta sản xuất ra có 1 cái điện thoại cục gạch cho anh xài đó!
- Không! Chắc chắn cái điện thoại này là của anh, anh nhìn thoáng qua là anh nhận ra, nó còn có 1 cái vệt trắng viết xóa ở mặt sau!
Hết cách ứng phó, Diễm nói:
- Em ghẹo anh đó! Cái điện thoại này đúng là của anh, ngày trước anh làm rớt trên xe em lượm được, em không muốn đưa lại cho anh vì thấy nó cùi quá không hợp với một người phong độ như anh, em muốn anh phải đẳng cấp mọi thứ.
- Em thiệt là không ra làm sao hết!
- Em làm mọi thứ cũng chỉ vì anh mà!
- Thôi bỏ đi! À, thằng Lực nó còn nhỏ nó không biết cái gì thì em chỉ bảo nó hoặc nếu có đánh để nó nghe lời thì chỉ đánh vô mông nó chứ đừng đánh vô đầu và mặt! Em đánh nó cái vết trên mặt thế kia thì bao giờ mới lành!
Diễm tròn mắt:
- Ủa, em đánh nói hồi nào? Anh thấy em có tiếc nó thứ gì bao giờ chưa? Còn cái vết trên mặt của nó là do nó bị té mà! Nó không phải là con đẻ của em mà em cưng nó còn hơn nâng trứng, vậy mà…
Thành gọi bé Tấn Lực ra:
- Nghe ba hỏi, cô Diễm không có đánh con mà sao con nói cô Diễm đánh con?
Thằng bé sợ hãi, nó ấm ức không nói nổi nên lời khi chính người đàn bà đang đứng bên cạnh mà ba nó bắt nó kêu họ là má đã đánh nó nhiều trận đòn hằn da xước thịt mỗi khi ba nó vắng nhà, không thấy con trả lời Thành nổi nóng:
- Nói, nói mau! Sao lại đổ cho cô Diễm đánh con?
Bé Tấn Lực khóc òa lên, Diễm mở miệng đay nghiến:
- Còn nhỏ mà đã biết nói dối, biết gắp lửa bỏ tay người rồi! Anh thấy đó, anh kêu nó gọi em là má, nhưng nó không kêu em là má bao giờ! Một câu gọi là “dì” nó cũng không gọi, tuy vậy mà em có nghĩ gì đâu, đó vậy mà nó còn đổ cho em đánh nó! Người ngoài không hiểu lại nói là “dì ghẻ con chồng”.
Nghe lời châm thêm của Diễm, Thành không kìm được cơn tức giận, anh cầm cái thước kẻ bằng gỗ, một tay nắm chặt cổ tay đứa con trai mà phang mà đánh vô mông nó:
- Hư này, càng lớn càng hư, ai dạy mày nói dối! Tao không dạy mày để sau này thiên hạ chửi là mất dạy hả? Lì lợm này, nói dối này…
Thằng bé đau đớn khóc thét lên như cần lắm một sự cầu cứu của người khác! Thế nhưng giờ chỉ có người đàn bà độc ác đang đứng nhìn mà trong lòng còn cảm thấy vui sướng hả hê.