Chương 40: Du lịch
Nhà của gia đình Dương Ngọc ở nước M là một biệt thự nhỏ hai tầng, trang trí theo lối tối giản. Phòng Ngô Du Du ở tầng hai có vẻ như vừa mới được sửa sang lại, giường đệm đều là đồ mới, ga giường màu xanh đậm, rèm cửa sổ màu vàng nhạt, nhìn qua biết ngay là phong cách của Dương Ngọc.
Ngô Du Du sắp xếp hành lý qua loa rồi vội vàng đi tắm rửa, thay quần áo mới sạch sẽ, đem đồ bẩn xuống dưới nhà.
“Mẹ ơi, giặt quần áo ở chỗ nào ạ?” Ngô Du Du hỏi mẹ đang bận nấu nướng trong bếp.
“À, ở trong góc nhà dưới tầng một có phòng giặt đấy, con cứ bỏ ở đó, tối giặt chung luôn.” Dương Ngọc vừa nói vừa chỉ tay.
Ngô Du Du đi theo hướng được chỉ đến phòng giặt. Phòng khá sạch sẽ gọn gàng, cũng phải thôi, mới sáng ngày, nào đã có ai thay đồ ra.
Ngẫm nghĩ một tẹo, Ngô Du Du quyết định tự giặt lấy bằng tay rồi dùng máy giặt để vắt khô.
Lâm Quốc Trung sau khi đón hai mẹ con về nhà thì liền đi làm luôn. Dương Ngọc lát nữa cũng phải đến công ty nên dặn trước Ngô Du Du khoảng 5 giờ chiều thì đến nhà trẻ ở đường X đón em, nếu không tìm được thì gọi cho mẹ.
Ngô Du Du ngoan ngoãn vâng lời, có chút việc để làm cũng hay, đỡ cảm thấy mình làm khách.
Sau khi Dương Ngọc đi, Ngô Du Du cũng đeo túi đeo chéo ra khỏi nhà, mang theo bản đồ và điện thoại để khám phá thành phố.
Bang N là trung tâm kinh tế của nước M, phồn hoa sầm uất, người xe đi lại như mắc cửi.
Đây là lần đầu tiên Ngô Du Du ra nước ngoài, cũng là lần đầu tiên một mình đi du lịch.
Mặc chiếc quần short bình thường vẫn bị cấm ở trường và áo phông sáng màu, tóc cột đuôi ngựa, Ngô Du Du đọc bản đồ, lần lượt đi từng điểm thăm quan mà mình muốn đến.
Chỗ Ngô Du Du muốn đi nhất là công viên bang N đã từng nghe Mai Hâm và mọi người nhắc đến, bởi vì ở đó có một cảnh quay của một bộ phim điện ảnh kinh điển.
Ngô Du Du chọn nhân vật chính cho những bức hình của mình là những người đàn ông phụ nữ ở phương trời mới này, chụp liền mấy tấm. Đến buổi chiều thì gặp một chỗ có cả nam lẫn nữ mặc quần đùi, đồ hai mảnh cùng nằm phơi nắng.
Ngô Du Du cảm thấy rất mới mẻ, không dám nhìn nhiều về phía đó, cầm máy ảnh đi tìm người chụp giúp mình một tấm.
Đang nhìn quanh quất thì bỗng nhiên nhận ra một bóng người quen.
Thấp thoáng giữa muôn vàn màu sắc, có một cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng cộc tay, quần âu màu trắng kem, hai tay đút vào túi, tựa người vào thân cây, mắt nhìn mông lung vào mọi người xung quanh.
Không phải cậu ấy ở bang J à?! Ngô Du Du ngạc nhiên nhìn người ở phía đối diện.
Bỗng nhiên như có thần giao cách cảm, Thẩm Đàm quay lại nhìn. Ngay tại giây phút nhìn thấy Ngô Du Du, khuôn mặt sắc sảo của cậu ta lướt qua một nụ cười, đôi con ngươi nở rộng, thăm thẳm sâu như biển cả.
Ngô Du Du cảm thấy mình cứ như đã trúng phải thuật định thân, không thể nhúc nhích nổi người, nửa bước cũng không thể đi.
Đúng là cậu ta ư?! Sao cậu ấy lại ở đây?! Ngô Du Du không nói nên lời, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn cậu chàng dần dần bước tới phía mình.
Ánh mặt trời ở sau lưng cậu ấy, không thể thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy bóng người đang ngày càng gần.
Ngô Du Du nghe thấy rõ cả tiếng tim mình đập.
“Cậu… tại sao… ” Ngô Du Du nói với một chút dè dặt pha lẫn xúc động.
Thẩm Đàm không chờ Ngô Du Du nói xong, cánh môi cong cong, khom lưng, cúi đầu nhìn cô bạn, hơi thở dường như có cả mùi của nắng.
Còn giọng nói thì trầm ấm, du dương.
“Cậu muốn đi đâu?”
Ngày hôm đó, Ngô Du Du cảm thấy mình đi như người mộng du, được Thẩm Đàm dắt đi dạo quanh khắp thành phố N. Cậu ta giống như một người địa phương, sống ở đây đã lâu, quen thuộc từng con phố nhỏ.
Điểm thăm quan tuyệt nhất, đường đi đến đó nhanh nhất và cả hiện tại, hai đứa đang ở trong một quán lề phố uống trà chiều.
Thẩm Đàm chống cằm, bàn tay với những khớp xương rõ ràng khuất vu vơ viên đá trong cốc.
Ngô Du Du nhấp một ngụm nước ngọt có ga, chăm chú quan sát bạn nam ngồi ngay trước mặt.
Ngô Du Du vô số lần muốn mở miệng hỏi đối phương vì sao lại ở đây nhưng không sao thốt thành lời được. Dường như một khi biết được đáp án, có cái gì đó giữa họ sẽ biến mất.
Ngô Du Du không biết thứ đó là tốt hay xấu nhưng cảm thấy cứ như hiện tại đã thỏa mãn lắm rồi.
Điều hòa trong quán thổi bay hết hơi nóng của mùa hè, tiếng đàn vĩ cầm du dương khiến tâm trạng Du Du dần được thả lỏng.
Ngô Du Du nhìn nhìn đồng hồ, gần 5 giờ chiều, giật mình tròn cả mắt, ngẩng phắt đầu lên: “Ớ, tiêu rồi! Tớ phải đi đón em.”
Ngô Du Du vừa mới nhớ ra lời mẹ dặn trước khi đi làm, Lâm Vãn Vãn giờ vẫn đang ở trường chờ mình đến đón.
Lúc Ngô Du Du và Thẩm Đàm đến nơi, Lâm Vãn Vãn mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt, đeo cặp sách trên lưng đang đứng chờ ở cổng trường càu nhàu: “Sao giờ chị mới đến thế!” Con bé chép miệng, đủng đỉnh lại gần rồi nép vào bên chân Ngô Du Du.
Hơn nửa năm không gặp nhưng con bé không bị lạ người. Từ tận đáy lòng, Ngô Du Du rất yêu thương đứa em gái nhỏ này.
Ngô Du Du đưa tay định cầm giúp cặp cho con bé nhưng Lâm Vãn Vãn nghiêng người từ chối: “Mẹ bảo là, chuyện của mình thì mình phải tự làm lấy.”
Ngô Du Du ngạc nhiên, vui vẻ ngồi xổm xuống xoa đầu em: “Vãn Vãn lớn thật rồi nhỉ.”
Lâm Vãn Vãn cười rất tự đắc: “Tất nhiên rồi! Em cao nhanh hơn các bạn khác rồi đấy! Thầy cô cũng khen em thông minh!”
“Vậy hả?” Ngô Du Du cười đứng dậy, đưa tay cho con bé. Lâm Vãn Vãn nhét bàn tay nhỏ của nó vào lòng bàn tay chị rất tự nhiên. Đôi tay mềm mềm của em ướt mồ hôi, Ngô Du Du chỉ dám nắm hờ, sợ làm em đau.
Lâm Vãn Vãn đứng sát cạnh chị, ngẩng đầu nhìn Thẩm Đàm đầy tò mò: “Anh trai này là ai thế ạ?”
Ngô Du Du đang rút điện thoại gọi cho mẹ, nghe vậy thì quay sang cười xin lỗi với Thẩm Đàm rồi cúi đầu nói với Lâm Vãn Vãn: “Đây là bạn học của chị.”
Dương Ngọc ở đầu bên kia có vẻ như đang bận, xin lỗi Ngô Du Du, báo hôm nay mẹ và chú Lâm Quốc Trung đều phải tăng ca, bảo Ngô Du Du và Lâm Vãn Vãn ăn tạm thứ gì đó, trong bếp có sẵn đồ ăn rồi.
Sau khi biết Ngô Du Du gặp được bạn học ở đây, Dương Ngọc cũng rất ngạc nhiên, dặn con gái chú ý an toàn, về nhà đúng giờ rồi cúp điện thoại.
“Hôm nay mẹ lại tăng ca nữa phải không ạ?” Từ lúc Ngô Du Du bắt đầu nói chuyện điện thoại, Lâm Vãn Vãn luôn chăm chú theo dõi.
Lúc thấy chị cúp máy, khuôn mặt hiện rõ sự thất vọng.
Ngô Du Du nắm tay Lâm Vãn Vãn thật chặt: “Chị dẫn em đi ăn nhé?”
Lâm Vãn Vãn nhìn chị đầy vẻ thắc mắc, ráng chiều rực lửa tỏa sáng gương mặt bà cụ non: “Không phải chị mới sang sao, làm sao biết nên ăn gì thì ngon ạ?”
Ngô Du Du dở khóc dở cười: “Vậy em sang đây lâu rồi, em nói xem nên ăn gì nào?”
Lâm Vãn Vãn bĩu môi, con bé đâu đi đến đâu, sao mà biết!
“Gần đây có một nhà hàng cũng khá được, mọi người có muốn đi ăn thử không?” Thẩm Đàm mở lời, giải thế khó cho Ngô Du Du.
Vì thế ba người đã cùng nhau đi đến một quán ăn gia đình kiểu Nhật.
Sang Mỹ ăn đồ Nhật thấy thật là dị. Ngô Du Du nhìn con nhóc ngồi ở ghế trẻ em đang khua khoắng hai chân, tự dùng thìa xúc ăn, quay sang hỏi Thẩm Đàm: “Sao cậu biết nhà hàng này thế?”
“Thấy được đề cử trên mạng.” Thẩm Đàm đáp nhẹ nhàng. Cậu ta chuyển đĩa sashimi gần Lâm Vãn Vãn đi, thay vào đó mấy món đồ chín mà trẻ con ăn được.
Ngô Du Du từ tốn nhặt hết gừng trong bát ra rồi cho thêm chút nước tương vào, vừa làm vừa chuyện gẫu: “Vừa hay hôm nay trời nóng thế này, rất hợp ăn đồ Nhật, Thẩm đại thần thật là lợi hại.”
“Vậy à?” Thẩm Đàm nhíu mày, không tiếp chuyện.
“Tiếp theo cậu có định đi nước khác chơi tiếp không?” Đột nhiên cậu ta hỏi.
“Không đâu.” Ngô Du Du thở dài, nếm thử thìa rồi nói tiếp, “Không có thời gian, thực ra tớ muốn đi châu Âu lắm.”
“Có điều, hôm nay quả thực rất vui!” Ngô Du Du ngẩng đầu nhìn Thẩm Đàm nói, khuôn mặt rất rạng rỡ, “Nếu tớ đi một mình, có khi giờ vẫn chưa tìm được đường để đón Vãn Vãn kia.”
Thẩm Đàm cũng cười: “Không phải cậu có bản đồ à?”
“Đúng là có.” Ngô Du Du bật máy nói, “Nhưng bản đồ đâu phải vạn năng đâu. Hôm nay tớ tìm được cái công viên kia phải bắt những hai lần xe…”
Ngô Du Du hớn hở kể xong chuyện ngày hôm nay, Thẩm Đàm ngồi yên ở ghế đối diện lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng chêm vào đôi câu. Không khí giữa hai người không còn sự dè dặt, cẩn trọng của lúc mới gặp, dần dần trở nên tự nhiên như xưa nay vẫn quen biết.
Ăn xong bữa cơm tối, Thẩm Đàm đưa hai chị em về nhà.
Ngô Du Du dẫn Lâm Vãn Vãn vào cửa nhà rồi quay người trở ra. Thẩm Đàm vẫn đang đứng nghiêm chỉnh dưới ngọn đèn đường.
“Hôm nay cám ơn cậu!” Ngô Du Du nghiêm túc nhìn đối phương để nói.
Thẩm Đàm cười xòa: “Không có gì, hôm nay tôi cũng rất vui vẻ, cám ơn cậu!”
Gió nhẹ lướt qua cuốn theo mùi cỏ xanh của đêm hè.
“Vậy không phiền cậu nghỉ ngơi nữa.” Thẩm Đàm đứng thẳng người lên chào.
“Ừ, đi đường cẩn thận nhé.” Hai tay Ngô Du Du để sau lưng xoắn lại.
“Tạm biệt.”
“Gặp lại sau.”
Nhìn cậu thanh niên trước mặt xoay người đi, bước về phía màn đêm, Ngô Du Du thở dài, mặt mày giãn ra, cũng quay lưng đi về nhà.
Nhưng mới đi được dăm bước thì dừng lại, trong lòng có gì đó đang trào dâng, một cơn gió đêm hè thổi qua cuốn gấu áo, giống như tâm tình lúc này của Ngô Du Du, hơi man mát và dập dềnh.
Ngô Du Du không nhịn được quay đầu lại: “Chuyện là…”
Lời đến bên miệng thì dừng.
Vì Thẩm Đàm không biết đã quay người lại từ lúc nào. Chàng thanh niên cáo ráo, tuấn tú đang đứng ở ven đường cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Ngô Du Du. Hình như cậu ta không ngờ bạn gái sẽ quay lại nên có vẻ rất bất ngờ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều không biết nói gì. Bầu không khí thoáng chốc tĩnh lặng.
“Cậu, mai có rảnh không?” Cuối cùng, Thẩm Đàm là người nói trước.
Ngô Du Du đứng ngây ra như phỗng.
Bầu trời đen kịt trên cao mênh mông lồng lộng, những vì sao lấp lánh như xếp thành dòng, trôi về phương xa.
Ngô Du Du cúi đầu, dường như có gì đó trong lòng vừa nảy mầm, vươn mình từ dưới đất lên. Khi ngẩng đầu lên, gương mặt treo nụ cười rực rỡ.
“Rảnh!”
Đôi mắt cười tỏa sáng lấp lánh, dường như còn sáng hơn cả những vì sao trên kia.
Cậu thanh niên cũng bất giác mỉm cười, thanh mát như một ngọn gió đêm vừa lướt qua.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Về tình cảm, truyện này không đặt trọng tâm viết về tình cảm… Quãng sau sẽ có nhiều thay đổi xảy tới nhưng cách kết truyện không còn xa nữa đâu.