Chương 13-2: Gặp chuyện chẳng lành

Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ mười ba
Thành Bạch Hạc Liêu Đức Thinh gặp nạn.
Phủ Phong Châu giăng cạm bẫy họ Vương.
Chương 13.2 Gặp chuyện chẳng lành


Thi Nguyên từ khi chạy trốn khỏi huyện Gia Ninh đã tụ tập được ba nghìn tên lính. Nghe tin ba cha con họ Triệu có ý định cướp quân của Thăng Hùng, Thi Nguyên cho huynh đệ vượt sông Tam Đái tới Mê Linh diện kiến Triệu Hoằng.


Hoằng từ xưa vốn không ưa hắn bới tính kiêu ngạo, tự đắc nhưng lần này hắn đã chịu nhún người, dùng lời nịnh nọt khiến Hoằng thuận ý.
Được hơn một tuần lễ Thi Nguyên tỏ ra bất tuân với cha con họ Triệu. Hoằng nhận ra đang nuôi hổ trong nhà nhưng đã quá muộn.


Họ Thi ra tay trước, nửa đêm vào trại dùng dao kè cổ Hoằng, ép Hoằng phải nhượng lại toàn bộ binh quyền ở Mê Linh. Hoằng nghĩ quân lính sẽ nghe họ Triệu nên cũng giả đồng ý trao binh quyền cho họ Thi.


Thi Nguyên lại cho người tới tìm gặp Hàn Ước, Ước nghe được thưởng ngay cho họ Thi hai mươi lượng bạc trắng, tước hết quyền hành của cha con họ Triệu ủy thác cho Thi Nguyên cả dải đất châu Phong.


Thành Bạch Hạc được xem là điểm tựa cho Thi Nguyên ra sức vét của cải châu báu. Thi Nguyên tấu với Hàn Ước mang quân đến dẹp thì đúng lúc quân châu Phong đến Mê Linh nộp mạng.


available on google playdownload on app store


Thi Nguyên thắng trận lại được Hàn Ước khen tặng nhiều hơn. Nhân lúc châu Phong còn chưa ổn định, Ước khuyên Thi Nguyên vượt sông lớn vào Bạch Hạc tiếm quyền của Triệu Cường cùng con trai viên cựu thứ sử họ Vương, tên là Thăng Hùng.


Thi Nguyên nhận lệnh từ Tống Bình mang theo binh mã vượt sông tới cửa đông thành Bạch Hạc gọi Triệu Cường. Triệu Cường nhìn từ trên thành xuống nói với họ Thi:
- Họ Thi kia giản xảo. Đừng hòng tiếm được quyền uy của Phong châu thứ sử.


Triệu Cường nhất quyết không ra, Thi Nguyên đành tương kế tựu kế, sai quân lính lấy củ chuối đẽo thành hình mặt người, cắt lấy tóc của mấy tên lính buộc vào trong túi vải.


Thi Nguyên buộc Triệu Cam nửa đêm khóc lóc phía ngoài thành. Tiếng khóc ỉ ơi vọng vào tới trong phủ, Triệu Cường cầm đuốc đi lên trên tường thành lớn giọng hỏi Triệu Cam:
- Là ai đang khóc ở phía dưới. Phải chăng là Cam đệ.


Triệu Cam không giọt nước mắt nhưng vẫn phải dặn ra những lời thống thiết theo cử chỉ giật dây của Thi nguyên. Cam khóc lóc:


- Ơi huynh trưởng Triệu Cường à. Bọn tiểu đệ bị hắn dọa giết suốt mấy hôm nay. Cha nằm ốm ở trên giường, yếm khí nặng nề. Khi bữa tối, Triệu Túc có đôi lời cãi vã với hắn, hắn ngông cuồng dùng kiếm chặt đầu anh hai. Cường huynh mau mau mà nghĩ kế cho bọn đệ vào trong thành tránh khỏi họa diệt thân.


Triệu Cường đắn đo hồi lâu nói với Cam hãy cứ an lòng. Việc của Triệu Túc, Cường sẽ nói ba mặt một lời với Thi Nguyên, nếu hắn không chịu ta sẽ ra tay trước hắn. Đệ hãy cứ về trại, soạn sửa tang lễ, nhang đèn cho chu đáo.


Sáng ngày sau, Thi Nguyên giả tin báo rằng hắn phải dẫn quân vượt sông Cái về phía nam, cho cha con họ Triệu tự ý điều binh.
Cam nghe lời họ Thi mà mắt sáng long lanh, bàn với Triệu Túc cùng với cha nhân lúc họ Thi không có ở trong trại tới Bạch Hạc nương nhờ tạm mấy ngày. Họ Thi kia có quay về cũng không kịp trở tay.


Hoằng đang ốm cũng cố gượng dậy dặn hai con trai đề phòng bất trắc, dẫn một đội năm trăm binh vượt Tam Đái tiến vào Bạch Hạc. Triệu Cam dẫn năm mươi người đi trước báo tin cho Triệu Cường, tới cửa thành Cam lớn tiếng gọi Cường ra đón.


Cam kể lại hết thảy mọi chuyện với Cường. Cường đấm mạnh xuống mặt tường đá cứng, giọng đay nghiến muốn dẹp bỏ họ Thi.


Ngày nhiều mây, trời oi nóng khó chịu, quân lính thay nhau gác, đi tới bờ sông Cái tìm nước uống cho thỏa cơn khát. Triệu Cam đứng trên thành nhìn từ phía đông có đoàn xe ngựa người đang tới. Cam nói với Cường rằng cha và Túc đã đến gần.


Cường liền cho quân lính thẳng hàng thẳng lối, nghênh đón cha cùng em trai đoàn tụ. Cổng thành rộng mở, Triệu Túc mặt nhăn nhó gượng cười cúi chào hai huynh đệ. Từ trong xe ngựa, Triệu Hoằng ló mặt ra ngước lên trên thành ú ớ được vài lời:


- Các con ta mau mau đóng cửa thành. Họ Thi đang ở trong xe ngựa, ép ch.ết cha và Túc đệ của các con.
Đã quá muộn để cho Cường kịp trở tay, Triệu Cam vội vàng mang manh giáp cầm theo đao lớn nhảy từ trên thành xuống, trúng đám lính khiến chân tay chúng gãy lìa.


Triệu Túc bị trói chân trên ngựa, không nhúc nhích, toàn thân đã tím tái. Triệu Cường lấy đoản đao cắt thừng trói Túc, Túc cứng đờ ngã vật ra nền đất, miệng phun ra một cục máu đen xì. Một tên giám quân xông lên chỉ kịp nói lại với Triệu Cam:
- Túc tướng quân đã bị họ Thi kia hạ độc.


Một mũi tên bắn trúng lưng tên giám quân, hắn đổ người về phía trước, Thi Nguyên đang kéo cổ Triệu Hoằng ra khỏi xe ngựa. Cầm một mũi tên nhọn hoắt dí vào lưng Triệu Hoằng, Thi Nguyên mặt ngước cao lên trời, hàm răng trắng lóa dưới ánh nắng ban trưa.
Nguyên cầm mũi tên dọa nạt hai anh em họ Triệu:


- Đám chuột nhắt các ngươi dám chống lại Thi Nguyên ta. Còn không mau mau đầu hàng chịu trói.
Triệu Cường giương kiếm chỉ thẳng mặt họ Thi:
- Kẻ vô ơn, thằng bất trung, bất nghĩa. Nay tao phải dạy cho mày thế nào nghĩa với trung.
Thi Nguyên phỉ nhổ vào lời nói Triệu Cường:


- Hay cho cái trung nghĩa của họ Triệu bọn mày. Tao đây tiện ra đầy thứ ấy.
Triệu Cam hò hét giục họ Thi thả Hoằng ra. Hoằng xua xua khuyên hai con trai chớ lại gần.


Từ trên cổng thành, họ Liêu dùng nỏ bắn xuống, mũi tên bay nhanh khiến khăn quấn tóc của Thi Nguyên bung ra, tóc lòa xòa Thi Nguyên vội sờ lên đầu xem đầu còn trên cổ hay không.
Triệu Hoằng nhân lúc Thi Nguyên hoảng loạn, cắn tay hắn rời khỏi xe ngựa cầm mũi tên dí sát lưng.


Thi Nguyên chói mắt nhìn không ra kẻ đứng trên thành, tức tối dùng kiếm ném đứt đôi đầu Triệu Hoằng. Đầu lâu đầy máu lăn lông lốc dưới đất, Cường chua xót cầm song kiếm liều ch.ết xông lên.


Triệu Cam khóc thét gọi cha liên hồi, lau nước mắt Cam nhảy lên lưng ngựa, dùng trường đao hợp sức cùng Triệu Cường chém vào Thi Nguyên.
Từ trên thành họ Liêu dùng nó bắn liên tiếp về phía Thi Nguyên. Nguyên dùng Đầu long Bổng vừa gạt làn tên bắn xuống, vừa đỡ những đòn chiêu hiểm từ hai anh em họ Triệu.


Liêu Đức Thinh nhảy từ trên thành xuống lưng ngựa rút Xà bổng dưới chân, giọng hô vang:
- Tên tiểu nhân Thi Nguyên. Tao quyết sẽ sống mái với mày để trả thù cho Liêu gia đã mất.


Ba người cùng đánh họ Thi, Thi dẻo dai sức lực không mệt mỏi, đánh gần trăm hiệp mới chịu lui. Triệu Cam nhìn họ Liêu với ánh mắt dè bỉu, buông lời trách móc Đức Thinh:
- Là tại ngươi mà hắn ta chạy thoát. Cái xà bổng của ngươi chẳng hữu dụng gì. Số họ Thi vẫn chưa ch.ết được.


Triệu Cường nhìn Đức Thinh một lượt. Mặt mày dị hợm mà võ thuật tinh thông khiến Triệu Cường không ngờ. Cường hỏi Thinh:
- Anh là Liêu tướng quân, thuộc tướng của Dương Chí Liệt? Ta đã từng gặp anh khi cùng thiếu chủ đánh huyện Thái Bình thời đô hộ Lý Nguyên Hỷ.
Đức Thinh thật thà đáp:


- Chính là tiểu tướng Liêu Đức Thinh. Tôi đến tìm Gã Quỷ Tồn Thăng, vừa vào trong thành đã nghe thấy đám dân nháo nhác chạy loạn, biết tin có giặc đến quấy nhiễu nên xin lên thành quan sát. Họ Thi đó là kẻ thù Liêu gia.


Triệu Cường mặt buồn rượi quay ra nhìn đầu lâu Triệu Hoằng dính đầy bụi đất, xác Triệu Túc tím ngắt dưới cái nắng oi ả. Chân nặng trĩu, Triệu Cường quỳ xuống, trước cửa thành than khóc:


- Cha ơi. Thù máu phải trả bằng máu, mạng người phải đổi lấy mạng người. Dẫu có băm họ Thi đó ra cả nghìn mảnh cũng không thể xả hết nỗi đớn đau.


Triệu Cam đứng cạnh quỳ xuống, lăn lộn khóc lóc thảm thiết bi thương đến cực cùng. Đức Thinh động lòng thương cảm, dắt hai người đó vào trong thành Bạch Hạc.


Buổi chiều ngày hôm đó, Triệu Cường cho phát tang cả thành Bạch Hạc, dân chúng trong thành nhà nào nhà nấy đều đóng kín cửa trong nhà hoặc buông rèm kín, buộc khăn trắng lên trước cửa nhà.


Trẻ con trong thành bị nhốt chặt không cho ra ngoài đường, lệnh trong thành hễ nghe thấy tiếng cười đùa, nếu là trẻ con thì cha mẹ sẽ bị bắt vạ ba lượng bạc, nếu là người lớn thì bị phạt thêm ba mươi roi.


Cả tòa thành và trong vòng hơn hai mươi dặm quanh Bạch Hạc, không khí im phăng phắc suốt hơn hai ngày họ Triệu làm tang cho cha và người em trai xấu số. Ngoại trừ có hai nơi là ồn ào náo nhiệt.


Một là điểm tổ chức lễ tang, phía ngoài thành gần chân núi phía tây. Chỗ ấy đất bằng, cỏ mọc rậm um tùm, mới chỉ hơn một ngày cỏ đã lụi thành lối đi cho xe ngựa nườm nượp đi qua. Hai là phía bên trong nhà lao thành Bạch Hạc, tiếng xiềng xích, kêu la của đám phạm nhân bị tr.a tấn, cung hình hà khắc.


Đức Thinh nhân họ Triệu làm ma lơ là việc canh gác nên đã tới lao tù hỏi thăm tìm Tồn Thăng. Thăng bị nhốt trong căn phòng kín mít, không một khe sáng lọt được vào. Ánh đèn dầu cháy được hai khắc thì phụt tắt.


Liêu Đức Thinh cảm thấy trong người ngột ngạt khó thở gọi mấy tên sai nha. Tiếng mở cửa như chỉ đường cho Thinh tìm ra được phương hướng lối thoát ra. Có chút gió lùa vào, mùi ẩm mốc, hôi thối như chuồng lợn sộc thẳng vào mũi khiến Thinh buồn nôi, ói khan liên tục.
Đức Thinh bịt mũi ghé tai Gã Quỷ:


- Đỗ tướng quân có nhận ra tôi hay không?
Gã Quỷ nằm thườn trên rơm mỏng phủ nền đất bùn nhão mùi khai nồng nặc, mắt đờ đẫn nhìn mặt Đức Thinh. Gã Quỷ yếu ớt nói nho nhỏ:


- Ta không quen tên nào xấu như ngươi. Mau thả ta ra, ta muốn tìm Mai và Tồn Lăng con trai ta. Ta không muốn ở nơi xó xỉnh như địa ngục thế này.
Đức Thinh vỗ lưng Gã Quỷ, từng thớ sẹo trên người Thăng mềm nhũn, da tróc lợt như da rắn đang thay. Phía trước bụng mấy chỗ bùng nhùng như bụng ễnh ương ráp ráp lại mềm mềm.


Thinh khe khẽ nói vào tai Thăng giữa những tiếng la hét, xích xiềng:
- Là tôi đây. Liêu Đức Thinh đây, người bắn nỏ đất Thị Điềm đây. Anh còn nhớ tôi không? Có một lần tôi gặp anh ở trại lính huyện Thái Bình. Anh nhận ra tôi rồi chứ.


Gã Quỷ chưa bao giờ nhẹ nhàng và nũng nịu hệt như lúc này. Gã dựa lưng vào song cửa, tay chân bủn rủn thi thoảng lại giật mình.
Gã gật đầu một cái nhẹ, môi nhợt nhạt, da bong trắng miệng như đang ngậm bọt biển, do gã khát nước suốt mấy ngày. Đức Thinh lại vỗ về:


- Vậy là tốt rồi. Ta cứ nghĩ tướng quân sẽ chẳng nhớ ta. Ta nghe Dương Diện hộ sư quân tướng đang ở châu Phong tìm vợ cùng con trai nên viết quân lệnh trạng trước Chí Liệt thiếu chủ cùng Quân sư quyết tìm cho bằng được anh cùng gia quyến. Chẳng hay cháu nhà anh năm nay đã mấy tuổi rồi. Vợ của anh cô ấy trông thế nào?


Gã Quỷ nở một nụ cười hiền từ mà đã từ rất lâu rồi Gã chưa làm điều ấy, cũng phải chừng hơn chục năm rồi, kể từ ngày Đỗ gia trang bị huyện lệnh cho tắm máu.


Tay quệt bùn rơm lên khóe miệng đuổi ruồi nhặng, bọ chét bâu trên mặt, máu lại toe toét đầy khuôn mặt gã. Có vẻ Gã cảm thấy vui hơn với những lời nói của họ Liêu. Gã vẫn chỉ gật đầu, tay chỉ ra phía bên ngoài.
Thinh đoán ý mấy lần mà không trúng mãi đến khi Thinh nói:


- À, có phải chăng ý anh nói bọn họ vẫn ở bên ngoài, không bị nhốt ở trong này. Phải không?
Gã cười, đầu cũng không gật nữa mà thở ra được mấy lời:
- Nhờ ngươi đi tìm họ, họ vẫn đang ở quán rượu Hoàng Y phía tây nam thành này.
Thinh dặn dò Tồn Thăng thêm mấy lời rồi bước ra ngoài.


Ánh nắng khiến Thinh bừng tỉnh, không còn không gian u tối, hầm hập kia nữa, từng thớ da đua nhau giãn ra như muốn chạm vào ánh nắng bên ngoài trước nhất. Thinh vươn vai rồi hít hà không khí trong lành, tận hưởng thứ cảm giác chốn trần gian.


Đợi có năm tên lính đi thám thính báo tin về, Thinh nghe được rằng trong thành không có quán rượu nào tên Hoàng Y. Đức Thinh đợi thêm hai toán người nữa tới báo tin thêm đều không có kết quả mà Thinh muốn nghe.


Thinh dắt ngựa đi thong dong tới phía tây nam thành Bạch Hạc để tìm hiểu. Thinh nghĩ trong đầu "Rõ ràng là tên miệng ếch Lục Hổ và tên Tín Lộ kia có nói với mọi người quán rượu ở chỗ này mà sao nay lại không còn bóng dáng một quán rượu nào cơ chứ. Không thể thế được, ta quyết phải tìm cho ra."


Thinh buộc ngựa vào cột hiên của quán trọ phía tây, phía trên lầu có cánh cửa nhìn thẳng về phía phủ họ Vương. Viên chủ quán hồ hởi ra đón khách, hắn bẻm mép:


- Quan khách tìm quán trọ có phải không? Nhìn là biết ngài là bậc tôn trưởng rồi, đôi mày này cộng với vừng trán này thần thái thật không thể kẻ tầm thường được. Ở trong cái thành Bạch Hạc này khách điếm của tiểu nhân sẽ đáp ứng được mọi nhu cầu của các quý quan khách. Chỉ cần khách quan muốn thì điều gì cùng có để phục vụ cho khách quan.


Thinh nghển cổ, chếch chếch chiếc nón đội đầu ánh mắt nhìn hắn. Tay chủ quán trọ nhìn Thinh miệng lúc nào cũng nở nụ cười khiến Thinh không thể chối từ.


Bước vào trong quán, mùi rượu nồng đượm, thức ăn xào nấu phía ngoài hắt vào khiến bụng Thinh sôi lên như giục giã Thinh gọi rượu cùng mấy đĩa nóng hổi, thơm phức. Thinh ngồi một góc quán, đặt nón xuống len lén xung quanh như không muốn để mọi người nhận ra viên tướng mấy ngày trước trên thành dùng nó xua được loài lang sói.


Một lát sau, ba tên áo quần xộc xệch trông thật khác với mọi người chạy vào trong quán ngồi xuống bàn của Thinh. Mọi ánh mắt đổ dồn về bàn mà Thinh đang ngồi, rồi một ánh mắt tinh tường đã nhận ra Thinh, chàng trai đó lớn tiếng thể hiện:


- Đúng rồi. Thoạt đầu ta nhìn thấy quen quen. Hóa ra là vị tướng quân ngày hôm qua đã đánh đuổi được Thi Nguyên, cứu lấy thành Bạch Hạc chúng ta khỏi một trận kinh qua. Mọi người mau mau mà tới chúc rượu vị tướng quân trẻ tuổi này.


Đức Thinh ra dấu cho mọi người giữ im lặng. Một tên ngồi cùng bàn với Thinh cất tiếng dặn dò:
- Trong thành Triệu gia đang làm ma cho cha và người em trai. Mọi người chớ gây láo loạn kẻo quan binh nghe được sẽ bị xử phạt. Chi bằng chủ quán hãy cho tắt bớt đèn sáng, đóng bớt những cánh cửa để tránh tai mắt đám quan binh.


Cả quán xì xào những lời bàn tán, ai nấy đều cho ý kiến đó là hay nên tay chủ quán đành phải chịu theo. Đức Thinh lần lượt được đám khách chuốc cả nghìn ly rượu đến độ say mèm, không thể đứng vững.


Sức nặng cơ thể khiến Thinh không thể nhấc nổi chân, hai bộ hạ của Thinh phải dìu Thinh lên lầu hai nằm nghỉ ngơi chờ trời sáng để tìm hiểu thêm chuyện trong thành.


Cánh cửa trên gác hai nhìn về phủ họ Vương he hé, Đức Thinh chống tay nhổm người dậy đánh mắt trộm nhìn ra phía ngoài. Một làn gió nhẹ hương thơm thoang thoảng như cánh hoa nhài bay vào gian phòng nhỏ, Thinh thả hồn theo cơn gió tiến ra ngoài gian cửa.


Một ánh đèn phụt tắt ở gian phòng của ngôi nhà đối diện. Tiếng lục đục khiến Thinh mở to mắt hơn trông theo. Có bóng người to lớn đang tiếng lại về phía cửa đang đóng chặt bên gian phòng nhà ấy. Một tiếng la hét thất thanh xé tan màn đêm quạnh quẽo. Thinh giật mình làm rơi chén trà nguội cầm trên tay.


Cánh cửa nhà đối diện kéo sang một bên, Thinh cúi đầu núp xuống, phía bên kia một vị công tử tướng mạo khôi ngô, mày râu nhẵn nhụi, tay chân khỏe khoắn cởi mình trần, chiếc khố không vào nếp, bung ra gần hết.


Một đứa con gái đứng khép nép vào góc nhà, tay giữ lấy áo yếm mỏng tang. Da ngăm ngăm, dáng người nhỏ nhắn thắt đáy lưng ong, khuôn mặt trái xoan, giọng nói nhẹ nhàng, run run van nài viên công tử đó:
- Xin thiếu gia tha cho. Tiểu nữ vụng về đã khiến cho ngài không vui.


Đức Thinh khẽ kéo cánh cửa vào rồi khoét một lỗ nhỏ nhìn sang, cánh cửa căn nhà bên cạnh không đóng chặt, hở ra một khe nhỏ. Dường như viên Công tử đó đang cố ép cô gái đó phải chiều chuộng mình.






Truyện liên quan