Quyển 1 - Chương 16
Lúc Tô Việt lại quay về trạm ga làm, mẹ hắn đã đi rồi, chủ nhiệm đem một tờ giấy trên mặt có viết địa chỉ khách sạn nơi bà ấy ở nhét vào trong tay Tô Việt tận tình khuyên bảo “Tiểu Tô a, ta hiểu được tâm tình của ngươi, chính là kia dù sao cũng là mẹ ruột của ngươi.”
Tô Việt đem tờ giấy nắm chặt trong lòng bàn tay, mồ hôi ẩm ướt làm chữ trên mặt giấy mơ hồ, thật lâu sau, chậm rãi buông tay ra, tờ giấy rơi trên mặt đất.
Sáu giờ, Tô Việt tan tầm, La Mân lo lắng lại tới nữa, hắn nhìn Tô Việt môi run nhè nhẹ, không đành lòng nói “Đi thôi, ta dẫn ngươi ăn một chút gì, ngươi giữa trưa chắc chắn là không có ăn cơm thật ngon rồi.”
Tô Việt lắc đầu “Không muốn đi.” Hắn nhìn La Mân, hơi gượng cười nói “Ngươi cứ đi đi, ta không sao.”
La Mân thở dài, hướng cửa trạm ga đi ra.
Một giờ sau, La Mân xách cái cà mèn từ ngoài cửa trạm ga vội vàng đi tới, hắn lập tức đi vào bên trong ký túc xá Tô Việt, nhẹ nhàng gõ cửa.
Hơn nửa ngày, mới nghe được bên trong hữu khí vô lực thanh âm “Ai a? Có chuyện gì ngày mai rồi nói sau.”
La Mân nhăn mày lại “Ta, La Mân đây.”
Tô Việt vô tình đứng lên mở cửa, La Mân lúc này mới nhìn đến, hắn mặc quần đùi áo thun, hiển nhiên đã muốn đi ngủ.
“Mới giờ này mà ngươi tính đi ngủ rồi sao? Ta mang cơm đến đây cùng nhau ăn đi.” La Mân hơi giãn đôi mày đang nhíu chặt của mình, đi vào bên trong, tuy rằng mùa hè trời lâu tối nhưng ký túc xá Tô Việt ở bởi vì hẻo lánh, ánh sáng trong phòng cũng mờ mờ..
“Ngươi tại sao lại đến đây? Ta không phải nói ta không sao rồi sao.” Tô Việt đi đến trên giường, tiếp tục nằm xuống, giọng nói thản nhiên.
La Mân bật đèn bàn lên, đem cà mèn đặt ở trên bàn, “Tô Việt, vậy mà không có chuyện gì sao, không phải là mẹ ngươi tới tìm ngươi ư? Làm cho ngươi không vui như vậy à?”
Hắn ngồi ở bên giường Tô Việt, nhìn cái bóng lờ mờ do ánh đèn tỏa chiếu vào một bên mặt Tô Việt “Đúng vậy, ta biết ngươi trong lòng giận bà năm đó bỏ lại hai cha con ngươi, chính là, phải biết rằng cho dù là mẹ ngươi, cũng có quyền tự lựa chọn cuộc sống cho chính mình mà.”
“Ta đáng bị vứt bỏ như vậy sao? Vì cái gì lúc bà đi không nghĩ lại ta chứ?” Tô Việt đột nhiên mở mắt ra, bất mãn nói.
La Mân nhìn dáng vẻ của hắn thật sự đáng yêu, bất giác đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt của hắn, nhẹ giọng nói “Có lẽ khi đó bà là có nỗi khổ tâm riêng thì sao? Ngươi hãy cho bà một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội, nghe mẹ ngươi nói chuyện một chút rốt cuộc vì cái gì phải rời khỏi các ngươi? Ta cảm thấy được chuyện gì đều cũng có nguyên nhân, ngươi không thể chỉ nhìn mặt ngoài.”
Tô Việt bực bội xoay người đứng lên, trừng hướng La Mân “Có phải mẹ của ta tìm ngươi làm thuyết khách hay không, ngươi như thế nào hướng về bà nói chuyện không vậy hả?.”
La Mân dở khóc dở cười “Ta căn bản là không biết mẹ ngươi rốt cuộc hình dáng gì nữa, ta làm sao có thể làm thuyết khách cho bà được chứ?” Hắn chăm chú nhìn về phía
Tô Việt “Ta chỉ là muốn ngươi cảm thấy vui vẻ, bởi vì ngươi còn có một người thân như vậy, thật sự.”
Tô Việt không nghĩ tới La Mân nói nhiều như vậy chỉ vì một nguyên nhân như thế, trong lòng không khỏi xúc động mãnh liệt, hắn kinh ngạc nhìn La Mân “La Mân, trên thế giới này, chỉ có ngươi là thật tâm tốt với ta thôi”.
La Mân trong lòng nóng lên, rất muốn đưa tay ôm hắn vào trong ngực mình, thật vất vả cưỡng chế xúc động này, đứng lên, mở ra cà mèn, đem cháo cùng vài món ăn bên trong bưng ra “Ai kêu ta nói phải nhận thức ngươi làm đệ đệ chứ, được rồi, đừng giận nữa, mau ăn cơm nhanh đi. Biết ngươi một ngày chẳng ăn bao nhiêu, ta nói mẹ ta nấu cho ngươi ít cháo, ăn chút đi.”
Tô Việt ngồi ở bên giường, chính mình cũng không biết sao lại thế này, đột nhiên từ phía sau ôm lấy La Mân, tựa đầu gắt gao để ở trên lưng của hắn, thanh âm có chút nghẹn ngào nói “La Mân, ngươi sẽ vĩnh viễn đều đối xử tốt với ta như vậy sao? Cho dù phát sinh chuyện gì?”
La Mân chỉ cảm thấy nơi Tô Việt ôm lấy mình, làn da giống như bị hỏa châm, nóng đến độ làm hắn sợ hãi, tim hắn đập dồn dập, đầu óc từng trận mê muội.
“Đương nhiên rồi, ta mãi mãi sẽ đối xử tốt với ngươi mà.” La Mân thật vất vả bình ổn hơi thở gấp gáp chính mình, vỗ vỗ tay Tô Việt, “Mau ăn cái gì đi, đừng làm nũng nữa.”
Tô Việt cũng cảm thấy chính hắn một tư thế thật sự không quá lịch sự, mặt đỏ lên, vội buông tay xuống.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Tô Việt ăn bánh mỳ, uống cháo, La Mân ánh mắt phức tạp nhìn hắn, hắn thật sự rất để ý Tô Việt, nếu như nói trước kia chính mình còn lừa gạt mình, cho rằng đó là tình huynh đệ, nhưng ngay lúc mới vừa rồi, La Mân lại xác nhận đó căn bản không phải tình huynh đệ. Hắn đối Tô Việt cảm tình đã vượt xa quá cái kia, lúc bị Tô Việt ôm, hắn thực hận không thể ôm Tô Việt vào trong ngực, xiết chặt hắn, hôn hắn, hung hăng đặt hắn ở dưới thân, ngươi có thể đối huynh đệ của ngươi hành động như vậy sao? Không thể, La Mân đau khổ suy nghĩ, ta xong rồi, thật sự xong rồi.
Tuy rằng Tô Việt trong lòng cự tuyệt mẹ của hắn, nhưng khi bà lại xuất hiện trước mặt mình, thái độ Tô Việt không còn ác liệt giống ngày hôm qua, hắn chăm chú làm việc của mình, không đi để ý nàng.
Chính là mẹ hắn lại giống như thực thỏa mãn chỉ đứng ở một bên, xem Tô Việt bận rộn cắt góc, đối phiếu.
“Dì có chuyện gì không? Nếu không có việc gì xin mời trở về, bây giờ là thời gian làm việc của chúng ta.” Một lúc sau, rốt cục chịu không nổi ánh mắt nhìn mình chăm chú, Tô Việt không kiên nhẫn mở miệng đuổi bà.
Mẹ Tô Việt sắc mặt buồn bã “Thực xin lỗi, ta không phải muốn cản trở con công tác, chỉ là ta muốn nhìn con một chút mà thôi.”
Tô Việt ngữ khí thản nhiên nói “Hiện tại không phải dì đã nhìn qua rồi sao? Nếu xem qua, xin hãy đi thôi.”
Mẹ hắn cầu xin nói “Tiểu Việt, thực xin lỗi, mẹ không muốn làm cho con khó xử, chính là mẹ có rất nhiều lời muốn nói với con, chẳng lẽ con không thể cho mẹ một cơ hội sao?”
Tô Việt cười khổ “Dì còn cảm thấy được việc này cấn thiết sao? Ta hiện tại sống rất tốt, không có cha mẹ cũng tốt lắm.” Hắn nhìn chằm chằm mẫu thân, ánh mắt lạnh như băng “Những ngày không có mẹ bên cạnh ta đã quá quen rồi, đột nhiên hiện ra một người muốn làm mẹ của ta, ta cảm thấy chịu không nổi mà.”
Mẫu thân rốt cục bị hắn nói những lời này đả bại, đôi mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói “Tiểu Việt, mẹ biết mấy năm nay con chịu khổ, mẹ chỉ là muốn đền bù lại những thiệt thòi cho con.”
Tô Việt hơi nhếch môi châm biếm “Bà Lưu Vũ Mai, ta nghĩ việc này hoàn toàn không cần phải …, chúng ta trong lúc đó không có một chút liên quan, sao phải quan tâm ta có thiệt thòi không chứ.”
Mẫu thân rốt cục khóc xoay người rời đi, Tô Việt trong lòng không có một chút vui sướng vì đạt được mục đích, ngược lại, hắn cảm thấy càng thống khổ hơn. Bởi vì dằn vặt mẹ mình mà trong lòng đau khổ.
Lúc La Mân tìm được mẹ Tô Việt đã gặp bà đôi mắt sưng đỏ vì khóc đang ngồi trên ghế ngẩn người.
“Ngươi là ai? Có chuyện gì sao?” Lưu Vũ Mai quay đầu, có chút không vui nhìn người thanh niên trước mặt mình.
La Mân thấy bà ngẩng đầu lên, không khỏi ngẩn ra, Tô Việt cùng mẹ hắn quả thực rất giống, nhất là ánh mắt kia, đều thâm u trầm tĩnh như mặt hồ.
“Ngươi có chuyện gì?” Lưu Vũ Mai có chút mất hứng nhìn La Mân.
La Mân vội vàng thay đổi lộ ra khuôn mặt tươi cười “Chào dì, con là bạn của Tô Việt.”