Quyển 2 - Chương 8
Vài người thanh toán tiền xong, lão Mạch đề nghị đi đập chứa nước cách thủy trấn không xa bơi lội, có người muốn đi, cũng có người muốn quay về, lão Mạch nhìn La Mân “Ngươi có muốn đi hay không?”
La Mân cười, vừa định nói “Đi thì đi, ” đột nhiên chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt hụt hơi, đứng không được, phải dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống đi.
“La Mân, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Quách đứng cách hắn gần đó, cuống quít cầm chai nước suối, nghĩ hắn mệt nhọc khiến cho không thoải mái.
La Mân sắc mặt tái nhợt lắc đầu “Không có việc gì đâu, tự nhiên thấy khó chịu chút thôi.”
Lão Mạch thân thiết nói “Có phải mệt mỏi quá hay không? Quên đi, chúng ta hãy trở về đi, dù sao núi cũng đi, địa cung cũng nhìn, ta nói, chúng ta quay về đi.”
Tất cả mọi người đều đồng ý.
La Mân lắc đầu “Ta không sao, các ngươi nếu muốn đi chơi, hãy đi đi, dù sao hiện tại thời gian còn sớm.”
Lão Mạch nhìn vài người, tất cả mọi người tỏ vẻ vẫn là quên đi, lão Mạch biểu tình không đứng đắn hi cười, nghiêm túc đối hoàng mao nói “A Triệt, ngươi chạy La Mân, để La Mân ngồi xe của ta, có vấn đề gì không?”
Hoàng mao rõ ràng đáp ứng “Vậy thì có cái gì không được, La ca, ngươi vẫn là ngồi xe Mạch ca đi.”
La Mân muốn mở miệng từ chối, lão Mạch một phen đoạt lấy chìa khóa trong tay hắn đưa hoàng mao “Nhóc, lái cẩn thận a.”
Hoàng mao vẻ mặt hưng phấn nhận lấy, La Mân thẳng đến ngồi trên xe lão Mạch “Ta nói, tiều tình nhân của ngươi, lái xe được không đó?”
Lão Mạch mắt liếc hắn một cái, nghiêm mặt nói “Đương nhiên được a, ta tự tay dạy mà, sao lại không được?”
La Mân trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn lão Mạch “Ngươi lặp lại lần nữa?”
Lão Mạch ngạc nhiên nói “Có cái gì không đúng sao?”
La Mân hết hồn ngã vào thành xe “Lão Mạch, ngươi cũng to gan thật, thằng nhóc kia không có bằng lái ngươi cũng dám để cho hắn lái xe sao.”
Tô Việt ra sức dùng nắm tay cùng khửu tay đập bể những mảnh thủy tinh bị vỡ chung quanh cái lỗ, rốt cục đem cái lỗ mở rộng cũng đủ lớn, hắn mất rất nhiều sức lực mới chậm rãi thoát ra.
Tô Việt nhìn lại mọi nơi, không khỏi hít mạnh một hơi, trước mắt tình cảnh thật sự là vô cùng thê thảm. Thảm thiết nhất phải kể tới đầu xe. Toàn bộ đều lật nghiêng, đầu xe bị bẹp nát. Tô Việt quay đầu lại nhìn kỹ, vài người khác cũng vừa mới thoát ra, bọn họ biết, nếu ở trong xe lâu thêm chút nào nữa, sẽ càng thêm nguy hiểm.
Mười phút sau, cảnh sát giao thông mới tới, Tô Việt bọn họ đã thoát ra được bảy người.
Đợi cho xe cấp cứu cùng nhau chở mọi người bị thương đến bệnh viện nhân dân T thành, Tô Việt mệt mỏi cực kỳ ngồi ở phòng cấp cứu, lúc này mới phát hiện hai tay của mình đã muốn bị mảnh thủy tinh đâm nát, mà vết thương trên trán cũng bắt đầu ẩn ẩn đau lên.
Tô Việt sờ soạng, lúc này mới phát hiện di động mình đặt ở túi quần cư nhiên vẫn không bị tổn hao gì, hắn mở ra, ngẩn người nhìn thật lâu dãy số quen thuộc lại xa lạ kia trong di động.
La Mân đang buồn ngủ, giữa mông lung, cảm thấy điện thoại di động của mình rung lên, nhưng khi hắn sờ hướng di động, di động im lặng như thường.
“Làm sao vậy?” Lão Mạch thân tình nhìn hắn một cái.
La Mân trong lòng ẩn ẩn cảm thấy được không ổn, hắn lấy điện thoại di động ra lần nữa, không khỏi nhăn lại mày, là hắn? Tiểu Việt. Đã xảy ra chuyện gì?
Bất an trong lòng La Mân dần dần mở rộng, hắn rốt cục vẫn không chịu nổi bấm dãy số của hắn.
Tô Việt giờ phút này mờ mịt ngồi trên hành lang bệnh viện, hồi tưởng lại một màn kinh tâm động phách vừa rồi, lúc này trong lòng mới cảm thấy sợ hãi sâu sắc, hắn ngơ ngác cầm di động, không biết nên gọi cho ai, vừa mới theo bản năng bấm đến tên của hắn, sau khi bấm gọi xong, không khỏi kinh giác, vội vàng cắt đứt, mình tại sao lại gọi cho hắn? Vì cái gì muốn gọi cho hắn? Hắn kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ ánh nắng chiều dần dần nhuộm đỏ một góc trời, người ta nói lúc nguy nan người mà mình nghĩ đến, nhất định là người mình yêu nhất, chẳng lẽ nói, ta vẫn còn yêu hắn sâu đậm vậysao? Cho đến lúc này, trong vô thức vẫn như cũ xem hắn như là chỗ dựa vững chắc nhất của mình? Không, hắn úp mặt vào cánh tay, ta tại sao có thể như vậy chứ?
Ngay tại lúc hắn đang thất thần, điện thoại di động của hắn đột nhiên rung mạnh lên.
Tô Việt nhìn thoáng qua dãy số, là hắn?
Giống như cầm trong tay là một khối nóng phỏng tay, đột nhiên thảy trên ghế, không, ta không cần nghe, ta không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ khó coi của ta như vậy, Tô Việt co ro ngồi trên ghế dài ở bệnh viện, kinh hoảng lên, không còn bộ dáng bình tĩnh của đại luật sư nữa.
Chính là, di động kia giống như quyết tâm, vẫn vang lên không ngừng.
Tô Việt thở dài, rốt cục ấn xuống phím nghe.
La Mân cảm thấy mấy phút chờ đợi này dài như một năm vậy, trong lòng dự cảm được, Tô Việt gặp phiền toái, thật vất vả hắn mới nghe điện thoại, vốn lo lắng định nói vài lời trách cứ cư nhiên toàn bộ trở thành một câu ôn nhu “Tiểu Việt, ngươi không sao chứ?”
Ngữ khí kia vọng vào tai Tô Việt, giống như những buổi tối nhiều năm trước, hắn nằm trong lòng ngực La Mân, nghe được tiếng thì thầm cực ôn nhu kia, tất cả ủy khuất không khỏi dâng lên trong lòng, giờ khắc này, cái gì yêu hận dây dưa tất cả đều phai nhạt, hắn nức nở khẽ gọi một tiếng “A Mân.”
Giống như mũi tên nhọn xuyên qua trái tim La Mân, tiếng gọi quen thuộc của Tô Việt làm cho hắn ánh mắt tức khắc đã trở nên ươn ướt “Tiểu Việt, đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta hiện tại ở bệnh viện nhân dân T thành.”
La Mân quá sợ hãi, không khỏi rống lên “Ngươi nói cái gì? Ngươi làm sao vậy? Ngươi bị đụng vào chỗ nào rồi? Ngươi ngồi yên đó đừng nhúc nhích, ta lập tức tới liền, ngươi ngàn vạn lần ở yên đó chờ ta a.”
“Ta không sao hết, chỉ bị trầy da chút thôi, ta thật không có sao cả.” Tô Việt bất đắc dĩ nói, còn chưa nói hết, đã nghe La Mân ở bên kia hét lên “Ngươi ngoan ngoãn đứng yên trong bệnh viện cho ta, không được đi đâu, ta lập tức đến.”
Tô Việt tính lên tiếng trả lời thì di động đã cắt ngang.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lão Mạch ân cần hỏi han.
“Ta muốn đi T thành, lão Mạch, phiền ngươi ngừng xe phía trước, ta cùng a Triệt đổi trở về.” La Mân cũng không có nhiều lời.
Lão Mạch biết hắn nhất định là gặp phiền toái rất lớn, không khỏi lo lắng nói “Bằng không, ta đưa ngươi đi, lúc này đi T thành, đến nơi cũng tối rồi.”
“Cho dù là đến khuya, ta cũng muốn đến đó.” La Mân cắn mạnh môi, trong mắt toát ra vẻ kiên định, không, hắn không thể để cho tiểu Việt một người cô đơn ở nơi đó chờ lâu.
Lão Mạch y lời hắn nói, tới đoạn đường phía trước, ngừng xe, La Mân ngồi trên xe của mình, nói vài câu cáo từ với nhóm, liền nhanh chóng hướng T thành lao vút đi.
Cũng may Vân Huyền cách Hỏa Tử sơn kỳ thật cũng không xa, chạy hơn hai giờ có thể đến, La Mân giờ phút này lòng nóng như lửa đốt, hận không thể mọc cánh bay qua đi.
Tô Việt đứng trên hành lang bệnh viện, đốt một điếu thuốc, không thể nói rõ tâm tình tới đây khắc là cái gì, thoáng mang điểm chua xót, đã có mang điểm mê hoặc, chính hắn cũng nói không rõ.
19 giờ 22 phút, lúc La Mân vọt vào bệnh viện, hắn nhìn đến chính là một hình ảnh như vậy, Tô Việt vẻ mặt hơi hơi buồn rầu tựa vào trên tường bệnh viện, hút thuốc.
Hắn lòng tràn đầy chua xót, mang theo cảm giác nói không nên lời, bước nhanh đi đến trước mặt của hắn, Tô Việt thấy hắn, nét mặt không ra vẻ giật mình hoặc là kháng cự, mà là hơi chút bất đắc dĩ cùng u buồn “Ngươi đã đến rồi, còn rất mau nữa.”
Tô Việt nói còn chưa dứt lời, giây tiếp theo, đã bị kéo mạnh vào trong ngực lửa nóng.
Lúc La Mân nghe tin Tô Việt bị tai nạn xe cộ khiến hắn sợ hãi đến độ cứng ngắc toàn thân, khoảnh khắc nhìn đến hắn không có việc gì, rốt cục hơi thả lỏng một chút, hắn ôm Tô Việt thật chặt, hoàn toàn quên, bọn họ từ lâu đã không còn là người yêu của nhau, miệng cứ lặp đi lặp lại một câu “Thật tốt quá, ngươi không có việc gì, thật tốt quá.”
Tô Việt trong lòng vừa đau khổ vừa cay đắng, giống như một hũ dấm chua đã lên men lâu ngày, hắn để mặc La Mân ôm, cảm thụ được sự ấm áp đã mất đi thật lâu, rốt cục, chậm rãi buông tất cả đề phòng, hơi hơi nhắm mắt lại, dùng hai quấn đầy băng gạc, cũng vây quanh ôm lấy bả vai kiên cố của La Mân.