Chương 7: Một huyền một trụ (một dây một cột)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương bảy thật đúng là rất thuận lợi, mơ mơ hồ hồ lại lòi ra được hai nhân vật…..
Thiệu Khanh và Tiêu Nhiên đều là nhân vật ở ngoài đại cương, chẳng qua là linh quang chợt lóe… hãy chờ đi….
25
Đi đến cửa nhà ăn, Lâm Hiên đột nhiên giữ chặt Từ Thương, ở vách tường đá cẩm thạch thì ngừng lại.
“Làm gì thế?” Từ Thương nhìn thấy Lâm Hiên, rồi lại nhìn bóng dáng hai người trên vách tường.
Lâm Hiên nâng tay, chỉ chỉ vách tường. “Chúng ta hai người………. Thật đúng là một đôi bích nhân.”
Từ Thương nhăn mặt, hắn nghi hồ nhìn chằm chằm Lâm Hiên, trong lòng đang cân nhắc xem việc dẫn Lâm Hiên đi thế này, sau một hồi tưởng tượng chán chê, Từ Thương bừng tỉnh đại ngộ, hắn cảm thấy chính mình đã đuổi kịp được dòng suy nghĩ của Lâm Hiên.
“Không phải cậu muốn nói hai chúng ta là một đôi dọa người?”
“…. Đừng có ăn nói bừa bãi,” Lâm Hiên tức giận dẩu dẩu chân, “Cậu muốn mắng cậu thì đừng lôi tôi vào, tôi chỉ muốn nói ánh mắt thẩm mỹ của tôi thật tuyệt vời~”
Từ Thương nhìn Lâm Hiên vừa mới nói được hai câu đã lại giương giương đắc ý rồi, thật sự không muốn đả kích y, mấy chữ muốn nói ra khỏi miệng rồi lại nuốt trở vào, nuốt tới nuốt lui Từ Thương rốt cục nhink không được, quyết định phun ra.
“…..Sao tôi cảm thấy, bích nhân không dùng như vậy.”
“Thế được rồi,” Lâm Hiên không màng nhiều chuyện mà gật đầu, “Thì là một bích nhân,” chỉ chính mình, “Cùng với một bức người,” chỉ Từ Thương.
Nói xong câu đó, Lâm Hiên cười như hoa nở rộ, khóe miệng cong lên hết cỡ, cái xoáy lê nho nhỏ bị các cơ trên khuôn mặt nuốt chửng, vừa cười vừa nói với Từ Thương, cậu mau cười đi a!
Từ Thương đột nhiên cảm thấy được, giới thiệu Lâm Hiên với bạn bè của mình, có lẽ là một điều sai lầm, rất con mẹ nó dọa người.
26
Trong khi chờ bạn bè của Từ Thương đến, Từ Thương đã đem món ăn cuối cùng để lên bàn. Hôm nay chọn nhà hàng này một phần vì nó cũng là của một người bạn, sáng sớm đã sắp xếp với người ta nhờ chuẩn bị nguyên liệu, sau đó chỉ đợi Từ Thương đến, tự hắn vào bếp trổ tài.
Từ Thương ở trong bếp bận rộn như con quay, Lâm Hiên ghé đầu lên bàn cơm, rảnh rỗi lôi điện thoại ra chơi, Tiêu Nhiên ở một bên khoanh tay trước ngực, có chút suy tư khi nhìn Từ Thương chạy ngược chạy xuôi mồ hôi đầm đìa, còn một bên Lâm Hiên đang chơi Fruit Ninja đến vô cùng vui vẻ, cuối cùng hướng về phía Từ Thương nó một câu, không tồi a.
Từ Thương cười cười, không nói gì, đậu tây xào tỏi của hắn phải chú ý lửa mới được, chỉ cần hơi nhũn một chút, Lâm Hiên nhất quyết sẽ không động vào một chút nào.
Cho đến khi Từ Thương đem toàn bộ đồ ăn trưng vào bát đĩa, hắn mới đi ra từ khói bụi dầu lửa, quay về phía Tiêu Nhiên nói một câu, đúng vậy.
Lâm Hiên toàn thân mang một đống tật xấu, được cái bề ngoài hòa nhã, nếu y không há miệng ra nói, tuyệt đối chính là tinh anh. Chẳng qua Từ Thương chưa có đủ thời gian để trả lời người bạn thận thiết của mình hắn đã vội vàng cắt miếng thịt dê hầm, mùa thu vừa đến, ăn nhiều thịt dê một chút tay sẽ không bị lạnh.
Tiêu Nhiên có vẻ nhàm chán, tốt xấu gì đây cũng là cửa hàng ăn của mình, tại sao tự nhiên lại biến thành thực khách như thế này, cơ mà không thể không thừa nhận, bộ dáng thành thạo kia của Từ Thương, Tiêu Nhiên không thể nói mình có thể hơn được. Nhưng nói thật, quen biết nhau đã hơn mười mấy năm, chuyện Từ Thương quen biết bạn trai như nào, hắn đều rõ như lòng bàn tay, chính là chưa từng thấy Từ Thương đối với ai để tâm như vậy. Vì thế trêu ghẹo nói, “Không biết Lâm Hiên kia là thần thánh phương nào, ngau cả một cuộc hẹn ăn cơm cỏn con mà cậu cũng phải tự tay mình làm, ngay cả Thiệu Khanh cũng chưa từng nhận được đãi ngộ này.”
Từ Thương đang tập trung vào chuyên môn, nghe thấy hai chữ ‘Thiệu Khanh’ này, hắn không nói gì nữa.
Tiêu Nhiên biết mình đã động đến bãi mìn của Từ Thương, năm đó khi Từ Thương hẹn hò với Thiệu Khanh, cả hai như mắc vào một cái vòng luẩn quẩn người hiểu người không, cuối cùng, Thiệu Khanh nói lời chia tay, chuyện này ai cũng biết.
Có điều nếu là mình đồng da sắt, Tiêu Nhiên cũng không sợ hãi gì cái bãi mìn này, biểu tình hùng dũng như muốn chiến đấu với Từ Thương, làm bộ làm tịch căng thẳng, nhưng trong lòng đang vô cùng sung sướng khi thấy người gặp họa.
“À…. Tôi có nghe nói Thiệu Khanh đang có ý muốn quay đầu lại, nếu cậu ta đến tìm cậu muốn nối lại tình xưa, cậu có đáp ứng không?”
Tiêu Nhiên làm một cái tư thế mờ ám, nếu người ngoài không biết nhìn vào đều có thể hiểu sai, nhưng mà Từ Thương với tấm lòng trong sáng như gương, hắn liên tục cố gắng đẩy Tiêu Nhiên đang cố gắng tựa sát gò má vào mình, đã thế lại còn cố tình liếc mắt về phía Lâm Hiên.
…..Cơ mà cừ thật, cái tên Lâm Hiên kia vô tâm đến mức ngay cả một liếc mắt cũng không liếc đến một cái, không những thế còn có vẻ không quan tâm đến chuyện hai người nói lúc đó, mặc dù âm thanh nói chuyện không hề nhỏ.
“Hai người bọn họ không giống nhau,” Từ Thương hạ thấp thanh âm, “Thiệu Khanh có thể là người thích hợp với tôi, nhưng còn Lâm Hiên….. Là người mà tôi thích, đôi khi chẳng sợ mệt mỏi mà giữ cậu ấy ở bên người, như thế nào cũng không muốn rời xa.”
Tiêu Nhiên không thèm che dấu việc cả người mình đang run lên, “Theo lời nói của bác sỹ Từ như vậy………. Thật khiến cho người ta….. Vui vẻ thoải mái.” Tiêu Nhiên cợt nhả ôm bả vai Từ Thương cười nói, “Nhưng mà tôi đây còn có chút không rõ, tôi lại thấy, người thích hợp với mình quan trọng hơn.”
“Đó là vì cậu chưa gặp được người cậu thực sự thích.” Từ Thương đem miêng thịt dê ở trong bát tô về bát của mình, “Trên thế giới này có lẽ có rất nhiều người thích hợp với mình, nhưng người mà mình thật sự thích thì chưa chắc đã xuất hiện lần thứ hai.”
Từ Thương không nói đến mình trong hai câu ấy, mà hắn muốn nói với hoa hoa công tử đã mười mấy năm Tiêu Nhiên, hắn thầm nghĩ dùng chính chuyện của mình để nói cho Tiêu Nhiên biết, nếu đời này có thể gặp được người mình thích, đó là điều hạnh phúc đến như thế nào.
27
Từ Thương gọi đến không quá nhiều bạn bè, tính cả Tiêu Nhiên cũng chỉ có ba người. Năm người xấp xỉ tuổi nhau ngồi vây quanh một cái bàn, hi hi ha ha nói chuyện lung tung vô nghĩa, toàn bộ những thói hư tật xấu ngày thường của Lâm Hiên đều được thu lại hết, chỉ còn lại một tiên sinh trí thức hay nói chuyện, rất nhanh hòa đồng cùng bạn bè của Từ Thương.
“Nghe nói Lâm Hiên là nghiên cứu sinh?”
Tiêu Nhiên híp đôi mắt lại suy nghĩ, nhìn thoáng qua có vẻ như đã uống say, mấy câu chuyện vòng vo luẩn quẩn cuối cùng lại dừng lại ổ trên người của Lâm Hiên.
“Còn một năm nữa là tốt nghiệp.” Lâm Hiên cười thoải mái, “Là khoa công nghệ điện tử.”
“Uây, lợi hại quá!” Tiêu Nhiên hướng về phía Lâm Hiên giơ cao chén rượu, “Lâm Hiên đệ là thần đồng a, ta sống đến tuổi này chưa gặp qua mấy người là thần đồng, không được, một ly này nhất định tôi phải kính cậu mới được.”
“Tiêu Nhiên,” Từ Thương đỡ lấy chén rượu trong tay Tiêu Nhiên, không biết đây là lần thứ mấy Lâm Hiên bị hắn mời rượu, Từ Thương cảm thấy được, ban nữa vừa nãy nói với Tiêu Nhiên không mời Thiệu Khanh đến, Tiêu Nhiên rất không vừa lòng, “Lâm Hiên còn nhỏ, đừng để cậu ấy uống nhiều rượu.”
“Nhỏ cái gì mà nhỏ,” Tiêu Nhiên nhíu nhíu hai hàng lông mày, trên khuôn mặt không có chút gì là hờn giận, “Chẳng qua cậu ấy nhỏ hơn cậu có một tuổi thôi mà….. Không đúng, nửa năm cũng không đến, nhỏ gì mà nhỏ, lúc cậu vừa qua 20 tuổi, không phải đã sớm cùng Thiệu Khanh làm loạn đến mức kinh thiên động địa?”
“Thiệu Khanh?” Lâm Hiên ở phía sau luôn ngốc ngốc hồ đồ bỗng đột nhiên trở nên nhẹn, y ngẩng đầu lên, như cười như không hỏi Từ Thương, ‘Thiệu Khanh là ai? Là bạn tốt nhất của cậu à? Sao hôm nay không gọi cậu ấy đến đây??”
“Tôi cùng với Tiêu Nhiên, còn có Thiệu Khanh đã cùng lớn lên từ nhỏ,” Từ Thương nhẹ nhàng giải thích, tựa như đang nói bâng quơ, “Thiệu Khanh hôm nay bận chút việc, không đến được.”
“Ừm, Thiệu Khanh hiện tại cũng đang bận, năm cuối học lên thạc sỹ rồi,” Tiêu Nhiên nâng cốc rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, “Ngành học của Thiệu Khanh chính là thiết kế công trình, Lâm Hiên lão đệ, cậu có biết không?”
“Có biết một chút.”
“Công nghệ điện tử là làm gì vậy?” Tiêu Nhiên cười cười, tay gõ cái bàn, “Thiết kế công trình cũng chính là thiết kế, xây dựng, nhưng mà đầu năm nay, xây dựng phòng ốc có vẻ phát triển hơn thiết kế điện tử.”
Mọi người trên bàn ăn cơm vốn đang cười đùa tranh cãi ầm ĩ bỗng im lặng đi, kẻ hiểu được có thể nghe ra trong lời nói của Tiêu Nhiên có hương vị khiêu khích. Mấy người nhìn thoáng qua nhau, cũng không nói chuyện, lúc trước chuyện của Từ Thương với Thiệu Khanh tách ra cũng có chút tiếc, nhưng người giúp Thiệu Khanh hết giận là Tiêu Nhiên, có lẽ nguyên nhân ở đây là như vậy.
“Thật vậy sao,” Lâm Hiên thoải mái cười, giống như không nghe thấy giọng nói khiêu khích của Tiêu Nhiên, “Chờ khi công việc của tôi ổn định, không chừng tôi cũng có thể học xong thiết kế công trình.”
“……..A?” Tiêu Nhiên không nghĩ tới Lâm Hiên sẽ nói như vậy, tuy rằng đã nghe nói Từ Thương coi trọng người này, là thần đồng thật sự, nhưng y mới chỉ 21 tuổi, dường như không thể….
Tôi học song song hai văn bằng, tôi cũng đang học thạc sỹ thiết kế công trình.”
Từ Thương ngồi một bên, không nói năng gì, hắn hiểu vì cái gì mà Tiêu Nhiên lại làm khó dễ Lâm Hiên, bọn họ ba người cùng nhau lớn lên, Tiêu Nhiên lớn hơn Thiệu Khanh 1 tuổi, Thiệu Khanh lớn hơn Từ Thương 3 tuổi. Trong một cái vòng luẩn quẩn, ngay cả Từ Thương cũng không dám nói mình là người trong sạch, nhưng Thiệu Khanh dám nói.
Người có tri thức, lại hiểu lễ nghĩa như vậy cùng Từ Thương không đến 2 năm liền chia tay, tuy rằng lời chia tay là do Thiệu Khanh nói, nhưng lúc ấy, vẫn có chút không muốn người khác biết bí mật này của hai người.
Sau này Thiệu Khanh có chút hội hận, nhưng bản thân lại quá coi trọng mặt mũi, vì thế đã chia sẻ với Tiêu Nhiên. Khi đó Từ Thương vừa mối quen biết Lâm Hiên, tuy rằng còn chưa đến mức không thể không có Lâm Hiên, nhưng cái mà người ta gọi là nhất kiến chung tình đã xảy ra, cho nên Từ Thương căn bản không chừa lại tí mặt mũi nào cho người bạn lâu năm của mình.
Từ Thương thật không ngờ Tiêu Nhiên sẽ làm khó Lâm Hiên như vậy, sớm biết chuyện sẽ xảy ra thế này, hắn tuyệt đối sẽ không mời Tiêu Nhiên đến ăn bữa cơm này. Nhưng điều khiến Từ Thương không ngờ được đó là, Lâm Hiên khác xa so với tưởng tượng của hắn, y có thể một mình đảm đương mọi thứ.
28
Từ Thương mặc dù đang tính toán trong lòng – tiểu thiên sứ đáng yêu nhất quả đất, mặc dù không có gì đặc biệt, nhưng ít nhất trước mặt bạn bè không hề tỏ ra một thuộc tính sở hữu nào. Có điều thiên sứ nhà hắn không như tính toán của hắn, từ lúc đi ra khỏi nhà hàng ăn, bộ dáng lại có vẻ u buồn.
“Lâm Hiên?” Từ Thương thử gọi tên y, nhìn thấy y chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng mất hứng, trong lòng Từ Thương bỗng cảm thấy nặng hơn một chút, không phải vừa nãy Tiêu Nhiên cứ năm lần bảy lượt nói bóng nói gió, làm cho Lâm Hiên phát hiện gì đó rồi?
Có điều Từ Thương là loại trong lòng có bao nhiêu biến đổi cũng không biểu cảm lên trên mặt, giờ khắc này, hắn chính là mang cái bản mặt lạnh tanh hỏi, tại sao lại không vui?
“Có một chút.” Lâm Hiên ăn ngay nói thật, vươn ngón út dài nhỏ ra, ngoéo một cái trong không khí.
“Là bởi vì Tiêu………”
“Tôi còn chưa có ăn no.”
Ngay khi Từ Thương chuẩn bị hỏi Lâm Hiên về cái nhìn đối với Tiêu Nhiên, Lâm Hiên lại trả lời một câu chém đinh chặt sắt như vậy, Từ Thương cảm thấy bộ não bấy lâu nay hắn tự hào là bộ não cứng của mình đã bị một câu, “chưa có no” của Lâm Hiên đập cho tan tành không còn mảnh vụn, tất cả cát bụi đã bị gió cuốn trôi đi.
“…..Gì?”
“Gì cái gì mà gì,” Lâm Hiên đảo mắt như thằn lằn, trong nháy mắt Lâm Hiên đã trở lại như cũ, vô lại làm nũng đùa giỡn Từ Thương không biết xấu hổ…. Vầng, tất cả những đức tính và phẩm chất tốt đẹp đã trở lại, “Tôi không vui! Cậu đi nhanh thế làm cái gì hả? Tôi còn chưa ăn no mà! Cậu không thấy đĩa thịt khô cuốn trên bàn tôi mới chỉ ăn được có bốn miếng thôi sao!!”
Từ Thương đem một đống vấn đề muốn hỏi Lâm Hiên nuốt lại trong cổ họng, thiếu chút nữa thì nghẹn ch.ết. Cuối cùng dưới áp lực của Lâm Hiên, Từ Thương chỉ tay lên trời thề với Lâm Hiên về nhà làm lạp xưởng cuốn, Lâm Hiên mới chịu buông tha cho hắn.