Chương 11: Vậy thì em đừng khóc nha (1)
Giá trị nhan sắc của Trần Ân Tứ đủ cao, 360 độ không góc ch.ết, chụp thế nào cũng đẹp. Vì thế, ảnh sau khi chụp, hiệu suất cực kỳ kinh người. Đây là điển hình của “trang điểm 2 giờ, chụp hình 30 phút.”
Từ studio bước ra, Trần Ân Tứ đi về phòng hoá trang công cộng, có ngang qua phòng hoá trang riêng.
Cửa phòng đang mở, cô khẽ đảo mắt một vòng, thấy trước gương trống không, chẳng có một bóng người. Cũng đúng, tên cẩu nam vào studio chụp trước cô hai tiếng, e là chụp xong cuốn xéo đi mất rồi...Trần Ân Tứ dùng nơi thay đồ trong phòng hoá trang công cộng thay quần áo, sau đó vào nhà vệ sinh.
Lục Tinh đi chung với cô, phòng vệ sinh lớn như thế chỉ có hai người họ. Lục Tinh đứng bên ngoài chờ cô, chợt nhớ đến chuyện trên đường lúc nãy, câu nói của Trần Ân Tứ: "Tôi cá là nam thần của mấy người cả đời này không thể ngủ”, cầm lòng không đậu hỏi bằng giọng bà tám:
- Ân Ân, cậu và Tần Kiết yêu nhau bao lâu vậy?
Giọng Trần Ân Tứ nhàn nhạt:
- Bảy tháng.
- Thời gian cũng không ngắn. Hai người ở chung bảy tháng, Tần Kiết không làm gì cậu?
Trần Ân Tứ im lặng.
- Ân Ân, cậu không nói gì nghĩa là sao? Chắc không phải hai người chưa ngủ qua đâu ha?
Lục Tinh hiểu được đại khái, Tần Kiết tại sao lại bỏ qua cho Trần Ân Tứ nhỉ? Giờ cũng đã là năm 9102 rồi, nói chuyện yêu đương mà thân thể lành lặn thế này, không chia tay mới là lạ!
Trần Ân Tứ ở bên trong, truyền ra tiếng xả bồn cầu, cửa nhanh chóng mở ra. Lục Tinh đang nghiền ngẫm lí do hai người họ vì sao chia tay thì thấy Trần Ân Tứ bước ra, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của cô ẩn hiện lớp phiếm hồng.
- Không phải chứ! Mặt cậu sao lại hồng vậy. Mấy hôm nay ngày nào cậu cũng bị người ta mắng là người dùng quy tắc ngầm không ai sánh bằng, cũng chẳng thấy cậu đỏ mặt.
Trần Ân Tứ không quan tâm Lục Tinh, lảo đảo đi đến bồn rửa tay.
Ngay lập tức Lục Tinh hiểu ra, nhanh chóng đuổi theo cô:
- Thì ra, hai người đã từng ngủ rồi, cậu bây giờ đang xấu hổ? Xin lỗi tớ không nên hỏi. Trời ơi! Ân Ân, cậu mà biết xấu hổ sao? Tớ còn tưởng da mặt cậu còn dày hoen cả tường thành đó. Nói, Ân Ân, cậu ghét cay ghét đắng Tần Kiết chắc không phải vì hắn là người đầu tiên của cậu đó chứ, khó mà quên được?
"Khó mà quên?". Trần Ân Tứ lại lần nữa nghe Lục Tinh nói từ này hình dung về Tần Kiết, cười lạnh ra tiếng:
- Nếu nói chuyện khó quên nhất của tớ, thật chính là ngủ với tên đó...
Lục Tinh đứng trước bồn rửa tay với Trần Ân Tứ, nhìn về phía cô lắc lắc đầu, ý bảo im lặng.
Phản ứng đó của Lục Tinh trong mắt Trần Ân Tứ có nghĩa không tin:
- Lục Tinh, cậu có ý gì? Không tin tớ? Tớ nói cho cậu biết, việc tớ hối hận nhất đời này chính là ngủ với tên đểu cáng Tần Kiết...
Lục Tinh không ngừng nhìn Trần Ân Tứ lắc đầu, làm mặt quỷ với Trần Ân Tứ cười hai tiếng “Hơ hơ”
- Ân Ân, cậu là nói đùa đi...
- Nói đùa? Cậu xem tớ có giống nói đùa không. Lục Tinh, cậu đừng nhìn tên cẩu đó thành người. Thật ra là nhìn được chứ không dùng được, kỹ thuật trên giường hỏng bét, như gối thêu hoa*, bánh trôi rỗng ruột, chỉ dùng để đủ số lượng.
(Chú thích *: Chỉ kiểu người có hình thức bên ngoài nhưng không có học thức. Giống câu “Bên ngoài vàng ngọc bên trong thối nát.")
Trong lúc Trần Ân Tứ ai oán tố cáo, có một bóng dáng đứng kế bên cô. Vừa quay đầu, cô nhìn thấy Tần Kiết đang cởi áo vest, mặc mình áo sơmi trắng đơn giản. Anh chậm rãi mở vòi nước, chậm rãi rửa tay, sau đó đóng vòi nước, lại từ từ rút mấy tờ khăn giấy ra lau, mười ngón tay nghiêm túc lau hết.
Trần Ân Tứ: “...”
Lục Tinh che mặt, làm như không thấy. Tần Kiết lau xong tay, ném từng viên giấy vào trong thùng rác kế bên, nhẹ nhàng xoay người, nhìn Trần Ân Tứ, bỏ lại một câu:
- Vậy thì em đừng khóc nha.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC 🍃