Chương 20: Cho mượn gạt tàn thuốc (2)
Ụ!
Lại một ngày ra cửa không xem lịch!
- Tần tiên sinh, ngài đến rồi, mời ngồi. Tần tiên sinh chắc không cần tôi giới thiệu đâu nhỉ, người đang cực kỳ hot, có cô là Tần Nam - chủ công ty Truyền thông Thần Quang, mọi người cũng đều biết rồi. Tôi và Tần tiên sinh từng gặp mặt ở nhà cô cậu ấy, luôn hẹn tái ngộ nhưng không được. Hôm nay vừa khéo, rất cảm ơn Tần tiên sinh đã ghé thăm.
Trong lúc nhà sản xuất C giới thiệu, Tần Kiết một mình tìm sofa ngồi xuống. Ông ta vừa nói những chuyện xung quanh anh, vừa ra hiệu cho hai cô gái khi nãy.
Họ thức thời đi đến trước mặt Tần Kiết, một người rót rượu, người còn lại cầm xúc xắc. Không để cho hai cô gái làm tiếp việc phía sau, Tần Kiết liếc mắt nhìn nhà sản xuất C:
- Ông cũng biết hãnh diện vì tôi đã đến đây, thì đừng bày những trò hư này.
Hai cô minh tinh quay qua nhìn nhà sản xuất C đầy ngại ngùng.
Ông ta có nhiều kinh nghiệm hơn hai cô gái, nhanh chóng cười ra tiếng:
- Chỉ là ngang qua đây, ngang qua đây.
Hai nữ minh tinh nhỏ nghe được lời này tuy rằng có chút thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn lui về vị trí cũ.
Không còn mùi nước hoa nồng nặc, Tần Kiết tùy ý dựa lưng vào ghế:
- Mấy người chơi của mấy người, tôi chỉ là chán quá nên tìm nơi giếŧ thời gian mà thôi.
Nói xong anh gác hai chân lên bàn, ôm gối vào ngực nhắm mắt dưỡng thần.
Vậy là làm loạn hơn nửa ngày trời, Tôn Thần đến đây để nhắm mắt? Nhà làm phim không thể tin được nhìn Tần Kiết vài lần, cuối cùng lại tiếp tục phong hoa tuyết nguyệt*.
(Phong hoa tuyết nguyệt ý là trêu hoa ghẹo nguyệt.)
Gặp Tần Kiết, Trần Ân Tứ lại nhớ đến cảnh trong nhà vệ sinh hôm chụp hình tạp chí. Vừa nghĩ đến cô đã muốn bỏ của chạy lấy người. Cô vẫn cố giữ nụ cười ngại ngùng trên mặt, ngây ngẩn trên ghế hết mười phút, sau đó nhà sản xuất A đến trước mặt cô hàn huyên vài câu, muốn động tay động chân với cô.
Cô nhìn Tần Kiết đang nhắm mắt, đột nhiên anh nhấc mí nhìn lại cô. Trần Ân Tứ không biết làm sao, bị ánh mắt ấy nhìn đến không thoải mái trong lòng. Cô không nghĩ nhiều tìm đại một lý do cực tệ trốn vào nhà vệ sinh.
Ngây ngẩn một lúc trong nhà vệ sinh, khi quay về, lúc Trần Ân Tứ đẩy cửa người phục vụ bưng một ly nước chanh đến:
- Lâm tổng nghe nói cô không uống được rượu nên ngài ấy đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Theo lời người phục vụ, nhà sản xuất phim A đang đánh bài gọi cô một tiếng:
- Trần Ân Tứ, qua đây nhanh lên.
Trần Ân Tứ cảm ơn phục vụ rồi cầm ly nước qua đó. Cô chưa đi được mấy bước, thì bị người khác gọi lại:
- Trần Ân Tứ.
Giọng nói đó vô cùng quen thuộc với Trần Ân Tứ, theo phản xạ cô dừng chân, đưa lưng về phía âm thanh một lúc sau mới quay đầu. Tần Kiết đang làm ổ trên sofa không biết từ lúc nào đã đứng kế bên cửa kính, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc cháy lập lòe.
Nơi Tần Kiết đứng có chút thiếu ánh sáng, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng con ngươi anh vẫn sáng tựa như sao.
Thấy cô cứ đứng yên bất động, Tần Kiết lại mở miệng, giọng nói lười nhác:
- Trần Hề, lại đây.
Anh gọi là "Trần Hề", không phải "Trần Ân Tứ".
Ánh mắt cô sững sờ. Chờ Trần Ân Tứ bình tĩnh lại thì đã bước tới đứng trước mặt Tần Kiết. Có lẽ vừa nghe Tần Kiết gọi, cô liền tự động đi qua, có chút thiếu cốt khí nên Trần Ân Tứ mở miệng, đầy mùi thuốc súng:
- Làm gì?
Tần Kiết nhìn cô, không nói.
Sau lưng anh thắp muôn vàn ngọn đèn.
Trần Ân Tứ bị ánh mắt lúc trước đả động đến tâm trạng hay sao mà khi anh cứ nhìn thì nội tâm cô không chống cự được, mùi thuốc súng nặng hơn:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Có chuyện thì nói, chưa gặp qua mĩ nhân bao giờ à?
Trần Ân Tứ không biết có phải mình lầm không nhưng dường như cô thấy nụ cười nơi đáy mắt của Tần Kiết. Chỉ là cô chưa kịp nhìn rõ, anh đã thu hồi ánh mắt. Tần Kiết từ từ nâng tay hút một ngụm thuốc, sau đó búng tàn thuốc vào ly nước chanh, giọng anh uể oải từ đỉnh đầu cô bay ra:
- Cho mượn cái gạt tàn thuốc...
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC 🍃