Chương 73: Trái tim mong manh

Dung Dữ:
- ...Cậu có thể đừng đen tối thế không?
Tần Kiết nghĩ đổi chữ “chơi” thành chữ “ngủ” rồi nói lại câu đó thêm lần nữa, nhưng anh hơi mấp máy môi, cuối cùng không nói gì cả.


Dung Dữ vẫn ngồi lướt Weibo, nhìn thấy cảnh Trần Ân Tứ ôm đứa bé chân không chạy vào bệnh viện, nhịn không được lên tiếng:


- Trần Ân Tứ chân không chạy trong bệnh viện, tôi nhìn cũng thấy đau, lòng bàn chân chắc chắn bị xước rồi. Nếu như tôi là người trong bộ phận truyền thông của cô ấy, chắc chắn sẽ kêu ca thảm thương, chụp bàn chân, càng thảm càng tốt, để người đại diện lén lút đăng lên mạng. Trần Ân Tứ bị đau thế nào thì cứ thế mà than, chắc chắn sẽ khiến nhiều người cũng tự nhiên đau lòng, nhân cơ hội ấy marketing một đợt, biết đâu lại tẩy trắng bản thân quá nửa. Lần này Trần Ân Tứ làm người tốt việc tốt, rất nhiều lời khen, cứ thế chỉ lấy mỗi cái video này ra làm sáng tỏ, lại bỏ qua cơ hội tốt? Đoàn đội quản lí của cô ấy thật sự không ổn rồi...


Tần Kiết im lặng, lúc nãy bận phun mấy bình xịt, vẫn chưa xem tình hình hot search.
Sau khi anh xem xong video Trần Ân Tứ đưa đứa bé vào bệnh viện, mới đáp Dung Dữ:
- Cái này không liên quan đến đoàn đội quản lí của cô ấy, chắc do cô ấy không muốn làm.
Dung Dữ kinh ngạc:


- Hả? Trần Ân Tứ không làm? Cái cơ hội lớn thế này, cứ mở to mắt cho qua ư. Phải biết rằng các ngôi sao khác vì độ hot, vì sao tác, lúc quay phim hơi xước da một chút lại chuyện bé xé ra to như bị gãy xương thật vậy...
- Cậu cũng biết đó là ngôi sao khác.


Ngữ điệu anh lạnh nhạt, vừa nói vừa kéo video về lại đoạn cô chân trần bế em nhỏ chạy trong bệnh viện.
Dung Dữ:


available on google playdownload on app store


- Thật ra tôi cũng không thích các ngôi sao lăng xê bản thân, nhất là mấy minh tinh bị cảm chút xíu, đi đóng phim, rồi nói rằng bản thân kính nghiệp, chuyên nghiệp, để fans chạy theo khen ngợi. Nói thật chứ nghề nào chẳng có lúc bị bệnh, chỉ là không phải bệnh nặng, ai mà chẳng mang bệnh vặt đi làm. Ngẫm nghĩ, cái vòng giải trí của họ, cũng thật thần thánh hóa bệnh tật...


- Nhưng vẫn phải nói lại, thế giới này là như thế, trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn, Trần Ân Tứ lại là kiểu không thích khóc, tính cách cô ấy như thế rất có hại...


- Có điều, tôi cảm thấy Trần Ân Tứ đã quen rồi. Cô ấy có tâm trạng đi share bài đáp trả của cậu, nói lên rằng cô ấy chẳng thèm quan tâm tụi bình xịt kia mắng gì. Cô ấy do bị mắng quá nhiều mới tập được sao? Đúng thôi, không làm gì cũng bị đám chưa phân rõ trái phải đó chửi, không làm quen thì còn phải thế nào? Cô ấy mới 25 tuổi, cũng không tính là lớn, những chuyện trải qua như thế này đối với cô ấy hơi bị tàn nhẫn đó. Có điều cũng may, cô ấy không phải người mang trái tim mong manh dễ vỡ.


Tần Kiết lại lần nữa xem video cảnh Trần Ân Tứ ôm đứa bé chân không chạy vào bệnh viện.
Biểu cảm anh lạnh nhạt như không nghe thấy lời nói của Dung Dữ, nhưng từng câu từng chữ trong lời Dung Dữ, như từng nhát dao cứa vào tim anh.
Cô gái nhỏ không phải trái tim mong manh, nhưng hôm nay anh...trái tim mong manh mất rồi.


Dung Dữ nói thế giới này là như vậy, trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn...
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà trẻ em khóc sẽ có kẹo ăn? Chỉ vì biết khóc thôi sao?
Do ai đặt ra quy định này, đứa trẻ biết khóc thì nhất định không làm việc sai? Đứa trẻ không biết khóc mới đáng bị mắng?


Nếu như đứa trẻ nhà anh không khóc được, vậy thì để anh thay cô khóc đi!
Tần Kiết xem video Trần Ân Tứ ôm đứa bé chân trần chạy trong bệnh viện vài lần, nghĩ gì đó, rồi lấy cái laptop bên cạnh đang gập lại.


Chưa đầy mười phút, một đoạn video được lưu vào laptop của Tần Kiết. Mở điện thoại, liên kết bluetooth với laptop, tốc độ mạng trong phòng thực nghiệm cực nhanh, video đã đồng bộ vào mục album ảnh trong điện thoại Tần Kiết.


Tần Kiết nhấn mở video, xem lại lần nữa trên điện thoại, chắc chắn không còn vấn đề gì mới mở Wechat, gửi sang cho cô Tần Nam.
Giây trước gửi thành công video, giây sau Tần Kiết nhận được cuộc gọi từ Tần Nam.


Lúc nghe điện thoại, Tần Kiết không trả lời, giọng nói Tần Nam lạnh lùng truyền sang: “Nói đi, muốn xin giúp đỡ chuyện gì?”


Tần Kiết: “Cô à, theo lời cô thì cháu gọi điện chắc chắn là phải nhờ cô xử lí những chuyện cháu làm không được...Thời gian trước, lúc trong hội sở, cô uống biết bao nhiêu rượu, không phải cháu đang gọi sang quan tâm hỏi thăm cô sao?”


Tần Nam không khách khí “hơ hơ”: “Lấy việc đã xảy ra hơn nửa tháng đi quan tâm tôi, thiếu gia à, ngài đúng là biết cách quan tâm ghê.”


Tần Kiết mặt dày, trào phúng nói với Tần Nam, còn ba hoa: “Cô à, bởi vì việc đã xảy ra được nửa tháng rồi, cháu vẫn còn vướng mắc, điều đó chứng minh thành ý tuyệt đối cao của cháu...”


“Được rồi”, Tần Nam nhịn không nổi đánh gãy lời nói tào lao của Tần Kiết: “Đừng lấy cái vụ này ra dọa tôi, mười phút nữa tôi còn có cuộc họp đó.”
Tần Kiết biết Tần Nam đang muốn để mình nói chuyện chính: “Cháu muốn mượn một ít tài nguyên của cô.”


Tần Nam: “Tài nguyên gì cơ?"
Tần Kiết: “Không phải công ty truyền thông Thần Quang của cô nuôi ngầm mấy tài khoản chứng nhận V* sao?”
(Là tài khoản được chứng nhận trên Weibo.)


Tần Nam dùng biết bao nhiêu tiền tài năng lực để nuôi ra mấy tài khoản V có sức ảnh hưởng, bị thằng nhóc Tần Kiết dùng ba chữ "tài nguyên nhỏ" để hình dung, nổi giận một trận: “Cái này gọi là tài nguyên nhỏ á? Nó là tài nguyên nhỏ á?”


Tần Kiết: “Đối với mấy vị nhận giải ảnh đế, ảnh hậu, thị đế, thị hậu của cô thì cái này không phải tài nguyên nhỏ sao.”
Tần Nam: “Sao nào? Có phải muốn nghệ sĩ công ty cô ra mặt giúp cô bạn gái nhỏ của cháu đúng không?”


Tần Kiết: “Nếu như cô muốn, cháu chắc chắn sẽ cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Nằm mơ đi con! Muốn cũng đừng hòng!”






Truyện liên quan