Chương 102: Anh để quên đồ ở chỗ em

Mười phút sau, điện thoại Trần Ân Tứ vẫn không xuất hiện dòng "Đối phương đang nhập tin nhắn...".
Anh xem tin nhắn của cô nhưng không trả lời, đây có nghĩa là anh đã chấp nhận cách nghĩ của cô?
...Chắc là phải rồi nhỉ?
...
Tần Kiết vừa đến toà cao ốc Ngân Hà, điện thoại ong ong vang lên vài cái.


Móc ra xem, là tin nhắn của tiểu tổ tông phá anh cả đêm qua gửi tới.
Làm Tinh: "Chuyện hôm qua làm phiền anh rồi, rất xin lỗi và cũng cảm ơn anh."
Lời cảm ơn của tiểu tổ tông khiến anh có chút thụ sủng nhược kinh, môi khẽ nhếch lên, đứng ngoài cửa thang máy anh đang định nhấn số, màn hình lại nhảy ra thêm một tin nhắn.


Làm Tinh: "Không chỉ là hôm qua, còn có ly nước ép kia nữa."
Nước ép....
Đáy mắt Tần Kiết xẹt qua một chút ngoài ý muốn.
Chuyện lần đó, cô biết rồi sao?
Trong thang máy không có tín hiệu.
Lúc ra khỏi thang máy, điện thoại Tần Kiết lại thêm một tin nhắn mới.


Làm Tinh: "Chúng ta đã chia tay rồi, không còn liên quan đến nhau nữa. Những chuyện trước đây cảm ơn anh, còn chuyện sau này, không cần anh lo lắng."
Bước chân Tần Kiết dừng lại, anh đã nhấn bàn phím lên rồi, nhưng khi nhìn màn hình, nửa ngày cũng không gõ được chữ nào.


Anh muốn cất điện thoại đi, nhưng lại do dự, ngón tay lướt trên bàn phím.
"Nếu anh nói, anh không làm được thì sao?"
Ngay lập tức, Tần Kiết xoá đi.
Qua vài giây, anh lại động ngón tay.
"Anh không làm được."
"Anh để quên đồ ở chỗ em."
"Anh để quên đồ ở chỗ em, lấy về không được."


Tần Kiết gõ bao nhiêu lần, cuối cùng thanh nhắn tin lại trống không, cái gì cũng không có, cất điện thoại đi, tiến vào phòng thực nghiệm.
...
Trần Ân Tứ ăn đại một chút đồ ăn rồi nằm trên giường.
Không biết là do bà dì đến thăm hay do say rượu mà tâm trạng cô hơi ủ dột, chìm tới đáy cốc.


available on google playdownload on app store


Cô nhắm mắt, nằm trên giường ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã là buổi trưa, cô mới lấy điện thoại xem qua.
Có vài tin chưa đọc, cô hồi phục lại tinh thần để trả lời tin nhắn, lúc rời khỏi Wechat cô có nhìn vào ảnh đại diện của Tần Kiết, nhưng hàng chữ nhỏ kia vẫn là câu cô gửi lúc trước.


Trần Ân Tứ đặt điện thoại xuống vào phòng ăn rót ly nước ấm, uống được một nửa, cô nhìn thấy hộp thuốc dạ dày trên bàn.
Không biết vì sao bên tai cô lại vang lên câu nói nhiều năm về trước: "Nói thuận tai thì là em ngây thơ, còn nói khó nghe, em chính là đồ ngốc."


"Còn nữa, tối qua không có gì cả, em không hề vinh hạnh hay may mắn đúng lúc gặp được anh, mà là..."
Rất nhanh, Trần Ân Tứ ý thức được mình đang nhớ lại chuyện xưa, cô định mở miệng mắng, nhưng lời muốn mắng lại không nói ra được.


Lại quay về trên giường, Trần Ân Tứ không quá mệt, cô chỉ dựa vào đầu giường, nổi hứng lên chơi game.


Vốn dĩ kĩ năng của cô không quá tốt, mỗi trận đều gà như nhau, đến cuối cùng, vào trận được năm phút, cô ch.ết hết mười ba lần, vì để đồng đội bớt gánh nặng, cô cứ thế mà treo máy.


Hạng rank của cô tuột như cầu trượt, Trần Ân Tứ không muốn trượt nữa, đành để tướng của mình đi một vòng ở trụ chính.
Trần Ân Tứ không ngại việc nằm thắng*, trong lúc đồng đội cực lực ăn mạng, cô không ngừng gửi câu "Cố lên".
(*nằm thắng: không làm gì cũng giành chiến thắng.)


Sau khi xong trận, Trần Ân Tứ muốn chơi thêm một trận nữa thì phát hiện điểm uy tín của mình quá thấp, bị cấm chơi tiếp.
Ngay cả trò chơi cũng ăn hϊế͙p͙ cô. Trần Ân Tứ càng buồn hơn, cứ thế những lời nói xưa dần dần vang lên, cùng lúc những hình ảnh cũ từng bức từng bức xẹt qua tâm trí cô.
...


Con đường đi năm phút, Tần Kiết kéo cô chạy hết bốn mươi phút.
Ngay thứ hai sau khi tỉnh giấc, vừa xuống giường, Trần Ân Tứ cảm thấy vai mỏi eo đau, càng thêm hận tên "mù đường" sát vách.


Trần Ân Tứ từ trước tới nay không phải kiểu người ghi thù, nhưng mấy ngày kế tiếp cô lại cố tìm cách để báo thù.


Lúc Trần Ân Tứ đánh răng, cố ý vứt bàn chải của Tần Kiết xuống đất, còn không thì lấy bàn chải đi chà bồn cầu, sau đó giả lả với anh: "Xin lỗi, ngại quá em không cố ý". Lúc Tần Kiết ngủ cô cố tình chỉnh to âm lượng điện thoại, sau đó đứng ngoài ban công sát vách Tần Kiết, mở bài "Hôm nay là ngày tốt".


Tới khi Tần Kiết thay hết ba cây bàn chải và thuộc làu làu lời bài hát "Hôm nay là ngày tốt", anh không chịu nổi nữa đành phải gõ cửa phòng Trần Ân Tứ.


Cô gái nhỏ lại rất không đàng hoàng, một bên thì nói "Đợi chút, em đang thay quần áo", nhưng sự thật là ngồi bên trong đung đưa vui vẻ hết mười phút, sau đó mới bày ra biểu cảm không hài lòng, lom lom nhìn Tần Kiết:
- Có chuyện gì à?


Tần Kiết đã sớm biết tâm tư của cô gái nhỏ, cũng chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ăn khuya không?
Trần Ân Tứ chợt đứng thẳng lưng:
- Xin lỗi, em không có thói quen ăn khuya.
Tần Kiết nhìn cô gái đêm hôm hay chạy sang quán đồ xiên gần tiểu khu ăn khuya, lại hỏi:


- Thế ăn khuya không?
Trần Ân Tứ: "..."
Nửa phút sau, Trần Ân Tứ hiểu ra vì sao Tần Kiết lại đàng hoàng rủ mình đi ăn xiên đêm, lập tức nghiêm túc:
- Anh...hết tiền tiêu tháng rồi?
Tần Kiết không thể theo nổi lối tư duy của cô gái nhỏ.


Trần Ân Tứ thấy Tần Kiết không nói gì, tưởng anh ngầm thừa nhận, lập tức phòng bị nhìn Tần Kiết:
- Bây giờ chỉ mới qua có mười hai ngày, 1800 tệ mà anh dùng sạch bách luôn? Anh đừng nói mười tám ngày còn lại ăn nhờ ở đậu của em đấy nhá?
Tần Kiết: "..."
Thật CMN mà đi ăn nhờ cơm cô...


Tần Kiết mở miệng, vẫn cách nói vững vàng như cũ:
- Anh trai đây không có hứng tiêu tiền của trẻ vị thành niên, anh trai mời em.
Trần Ân Tứ sống ch.ết không tin: - Anh chắc chứ?
Tần Kiết thật muốn cạy não của Trần Ân Tứ ra xem cô bỏ cái gì trong đầu. Anh móc ví tiền ra, nhét vào tay cô.


Cảm giác ban đầu của Trần Ân Tứ là ví rất nặng, khi mở ra, đập vào mắt là rất rất nhiều Mao gia* bên trong.
(*Mao gia: Trên tờ 100 tệ - tờ tiền có mệnh giá lớn nhất bên Trung Quốc, in hình Chủ tịch Mao Trạch Đông.)
Có điều, Trần Ân Tứ biết rõ đồ ngon không tự nhiên mà tới, cô nói:


- Ăn khuya không phải là không được, nhưng mà...em với anh không thân thiết lắm, anh mời em ăn khuya đàng hoàng như thế có mục đích gì? Không lẽ muốn nhờ em quét dọn nhà cho anh à, hay là giặt tất hôi?
"...."
Tần Kiết chớp chớp mắt:
- Anh chỉ muốn nhờ em đổi bài hát khác.


Không chịu đựng nổi nên tới cầu xin cô?
Lưng mảnh khảnh của cô từ từ dựng thẳng tắp:
- Cũng không phải là không được, nhưng điện thoại của em tự có cách nghĩ riêng của nó, chỉ một bữa ăn khuya không dễ gì mà đổi ý được...
Tần Kiết:


- Em cứ nói thẳng, mấy bữa ăn khuya mới khiến điện thoại của em im lặng.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC 🍃






Truyện liên quan