Chương 119: Tôi có lẽ muốn ăn đòn?
Khi Tần Nam nghe được hai chữ “Không cần” thì hít sâu một hơi, muốn tiếp tục mắng Tần Kiết “Vậy cháu muốn làm gì?”.
Chỉ là còn chưa hít xong đã bị Tần Kiết nói thêm câu “Luyến tiếc" làm cho nghẹn họng tại chỗ.
Qua một lúc Tần Nam mới bình tĩnh lại, liền nổi giận: “Cháu tỏ ra buồn rầu trước mặt cô làm gì, có giỏi thì thể hiện trước mặt bạn gái cũ nhỏ nhắn của cháu ấy! Tự mà bỏ thêm từ cũ vào sau bạn gái nhỏ nhắn đi!"
“Bày cách cho cháu, cháu thích thì dùng, còn cô ghét nhất là sử dụng những thủ đoạn thiếu đạo đức, sợ nửa đêm bất an trong lòng. Vừa hay giờ cô có thể về với chú của cháu để ngủ một giấc ngon lành, còn cháu cứ về nhà một mình đi."
Nói xong, Tần Nam cúp máy.
Tần Kiết nghe tiếng tút tút tút từ trong điện thoại, chợt thấy không nói nên lời. Anh đã nói gì? Làm cái gì? Sao lại mắng anh xối xả? Mắng đã đành, còn đi khoe ân ái cho ai xem?
Nghĩ đến việc bạn nhỏ kia từ chối kịch bản của cô mình, trong lòng anh không vui.
Dù cô anh không nói, anh cũng biết cô gái nhỏ từ chối là vì anh. Sở dĩ anh nói rằng cô có dự định khác, một phần để vớt vát lại mặt mũi, một phần là muốn nói đỡ cho bạn nhỏ trước mặt cô mình.
Biện pháp kia của cô anh thật sự rất vô vị.
Anh giới thiệu kịch bản cho cô là anh tự nguyện, cô không nhận, anh cũng không thể nào trách cô.
Rõ ràng là anh cam tâm tình nguyện, cần gì phải làm rối tung mọi chuyện.
Thật vô nghĩa.
Thích thì phải chờ đợi, không thích cũng không nên làm những chuyện lòng vòng.
Nếu làm theo cách của cô anh, quanh đi quẩn lại khiến cô bạn nhỏ không vui, cuối cùng vẫn là anh đau lòng.
Tâm trí anh đúng là bị lừa đá, luẩn quẩn trong lòng mãi không dứt ra được.
Khó chịu trong lòng Tần Kiết từ từ cũng vơi đi.
Anh chuẩn bị nhấn ga, chợt nhớ đến bưu phẩm đặt trên ghế lái phụ của mình, tâm tình như nở hoa.
Cô gái nhỏ tặng ảnh kèm chữ ký cho anh...
Tần Kiết không chờ được tới khi về nhà, ngay lập tức anh dùng chìa khóa xe để mở bưu phẩm.
Đập vào mắt anh là một chiếc hộp vuông màu hồng tinh xảo.
Ây, cô gái nhỏ vẫn tỉ mỉ như vậy, chỉ một bức ảnh chữ ký mà cũng gói dễ thương thế này.
Tần Kiết chép miệng, mở hộp ra, đập vào mắt là một bộ nội y màu hồng phấn, anh lập tức xanh mặt.
...
Trần Ân Tứ sau khi về nhà, thay một bộ quần áo thoải mái rồi mở máy tính, bắt đầu tr.a những dữ liệu về chữa bệnh +AI.
Trên mạng có rất nhiều thông tin, Trần Ân Tứ vừa xem đã xem một mạch ba tiếng, cho đến khi màn đêm buông xuống, cô mới xoa cổ nhức mỏi vì ngồi trước máy tính một thời gian dài, rồi gập màn hình máy tính lại.
...Rất xin lỗi, cô xem lâu như thế nhưng mặt cô vẫn ngơ ngác. Những thông tin ấy, mỗi chữ cô đều hiểu, nhưng khi liên kết lại với nhau thì giống như đọc sách trời, ngay cả dấu chấm câu cô cũng thấy xa lạ.
Trần Ân Tứ uống một ly nước, ăn chút thực phẩm ít calo xem như
xong bữa tối, sau đó bắt đầu đọc kịch bản.
Có thể thấy kịch bản được đầu tư rất công phu, câu chuyện dễ hiểu, nhưng do không biết nhiều nên Trần Ân Tứ không cảm được chiều sâu của kịch bản.
Cho dù kĩ thuật diễn của cô có tốt đến đâu cũng rất khó để nhập vai, không thể thổi hồn vào nhân vật, đi thử vai chắc chắn sẽ bị pass.
Trần Ân Tứ tiếp tục bỏ ra thêm hai tiếng cũng không xem được kết quả gì từ kịch bản, cô rót một ly rượu vang đỏ, làm ổ trên ban công nhìn hàng nghìn ngọn đèn lung linh ngoài cửa sổ, lòng chùng xuống.
Uống gần nửa ly, Trần Ân Tứ lấy điện thoại, từ nhật kí trò chuyện với Lâm Nhiễm, cô xem phần phỏng vấn của Tần Kiết.
“Chỉ có toàn dân khỏe mạnh, nhà nhà mới khá giả...Tôi muốn vì Trung Quốc khỏe mạnh mà đóng góp sức lực.”
Video ấy cô xem đi xem lại rất nhiều lần, cho đến khi rượu trong ly cạn, cô mới rời khỏi video, xem tin nhắn Lâm Nhiễm gửi cho mình hôm ấy.
“Lúc đầu chúng ta hỏi anh ấy, ước mơ là gì, anh ấy nói ước mơ là một Trung Quốc khỏe mạnh... Anh ấy vẫn miệt mài trên con đường này, chưa từng từ bỏ.”
Bảy năm, họ dùng thời gian bảy năm để đi đến ngày hôm nay... Trong bảy năm này, họ làm nên những điều có ích. Còn cô thì sao?
Trần Ân Tứ lại rót thêm một ly rượu, cô rót được nửa ly, lần nữa nhấn xem đoạn video kia.
“...Tôi muốn vì Trung Quốc khỏe mạnh mà đóng góp sức lực.”
“Cạch”, Trần Ân Tứ đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại lên, mở danh bạ.
Trong những người cô quen, chỉ có Tần Kiết đạt trình độ chuyên nghiệp về mảng chữa bệnh +AI.
Tuy nhiên, thời gian trước cô gửi tin nhắn cho anh: “Còn chuyện sau này, không cần anh phải lo lắng.”, tối qua còn nói với người ta: “Tôi không muốn chỉ vì trả áo khoác cho anh mà lại gặp anh lần nữa."
Mặc dù mặt mũi rất quan trọng... Nhưng mà, người có thể giúp cô, cũng chỉ có anh.
Trần Ân Tứ do dự giữa mặt mũi và, cuối cùng chọn trở thành Trần Gia co được duỗi được.
Lỡ như Tần Kiết không đồng ý thì sao?
Cô chưa hỏi, làm sao biết Tần Kiết sẽ từ chối.
Trần Gia co được duỗi được ấy nhìn với màn hình điện thoại đấu tranh mất ba phút, sau đó nhấn vào bốn chữ “Tên Cẩu Tần Gia” gọi đi.
“Tút---”
“Tút---”
“Tút---”
Điện thoại vang lên vài tiếng, không ai nghe máy.
Theo thời gian trôi, Trần gia co được duỗi được bắt đầu nhụt chí.
Trong lúc cô đang suy tư, hay là giả bộ như gọi sai số, cúp máy là xong thì điện thoại được kết nối.
Giọng nói nhàn nhạt xuyên qua ống nghe, vào tai Trần Ân Tứ: “Gọi nhầm số?”
Sao tên cẩu lại biết cô định lấy cớ này?
Hơ hơ, anh đoán trúng, cô càng không để anh đoán trúng!
Trần Ân Tứ ngẫm nghĩ rồi buột miệng nói: “Không.”
Không biết do Tần Kiết bất ngờ hay đang bận mà dừng một chút mới lên tiếng: “Có chuyện?”
Chưa chờ cô lên tiếng, Tần Kiết lại thêm một câu: “Vừa nãy đang tắm, không nghe được tiếng chuông điện thoại.”
Trần Ân Tứ “Ờ” một tiếng, không nói tiếp.
Tần Kiết chờ một chút, lại mở miệng: “Nói đi, có chuyện gì?”
Trần Ân Tứ vẫn chưa nghĩ được cách cầu xin Tần Kiết giúp đỡ đã bị anh thúc giục như vậy, não hơi trì trệ, cô hé hé môi, sau đó mới dỗi một câu: “Tôi...có lẽ muốn ăn đòn?”
Tần Kiết: “...Nói tiếng người.”
Trần Ân Tứ còn định dỗi thêm, tôi đang nói tiếng người đây còn gì.
Nhưng nghĩ người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cô hít sâu: “Thì vừa nãy không khí hơi ngượng, nói đùa một chút làm dịu.”
Tần Kiết: “Dịu chưa?”
Trần Ân Tứ giọng không chắc chắn: “Coi như là dịu hơn rồi.”
Tần Kiết: “......Vậy em tiếp tục làm dịu?”
Trần Ân Tứ: "Thôi, không cần đâu.”
Trần Ân Tứ cọ cọ mũi, cố gắng để ngữ khí của mình trở nên cao ngạo, nói tiếp: “Tôi... chỉ là muốn có thêm một mối quan hệ khác với anh.”