Chương 18: Vui Mừng Và Khát Khao Cùng Đến
Mạch hôn, lưỡi cô không được linh hoạt lắm. Những sợi tóc trước trán cô mơn man trên khuôn mặt Bob, nhưng làn môi cô lạnh giá, giống như lá cây mùa thu đẫm nước, bóng loáng và ướt át.
Chừng như Bob rất ít có cảm giác, nhưng làn môi Mạch khiến anh nhận ra một sự thật: con gái là âm nhạc.
Bob 22.
Bob không ngờ bị cảnh sát làm cho thất điên bát đảo, anh nghĩ chắc chắn Mạch rất giận anh.
Sáng sớm hôm sau, khi ngoài cửa hàng vang lên tiếng hát của Dike quần bò, Bob tỉnh dậy. Anh nghĩ đén chuyện đêm qua, vậy là vội vàng mặc quần áo, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Bà già đứng ở cửa, nói, Vội thế, chưa ăn cơm à?
Lần này anh không nói lời cảm ơn, mà chạy thẳng ra đồn công an.
Nhân viên cảnh sát đã có ở đồn. Anh nhận ra viên cảnh sát tối hôm qua hỏi anh. Bob đứng trước mắt viên cảnh sát, nói, Thưa ông, cô Mạch đâu rồi?
Viên cảnh sát ra vẻ không quen, nói, Mạch là ai?
Bob nói, Cô bé tối hôm qua?
Cô bé? Cô bé nào? Không có cô bé nào sất.
Cô gái, cô gái tối hôm qua các ông bắt.
Đi ngay đêm hôm qua rồi.
Đi đâu ạ?
Tôi không biết, hình như tòa báo nào đấy.
Bob định đi, viên cảnh sát gọi anh lại, nói, Bạn trai của cô ta không tỏ ra sốt ruột, vậy ông sốt ruột gì cơ chứ?
Bob đi ngoài phố.
Từ hôm ấy Mạch biến mất.
Lòng Bob chợt buồn như chưa bao giờ buồn như thế, anh cảm thấy mình không gặp may. Phải chăng Mạch đã về bên người đàn ông kia? Tại sao Mạch không về với mình? Những cô gái như thế không thuộc về Mi đâu, Bob ạ! Bất cứ người đàn ông nào trên đời này cũng hơn hẳn mi đấy, Bob ạ!
Bob gọi điện cho Mạch, máy không mở. Anh cảm thấy cô gái này thật kì lạ, không giống với người bình thường. Anh biết nói thế nào về chuyện đưa cô đi phá thai, cô coi anh như người bạn bình thường thì cũng nên trả lời điện thoại, tại sao cô ta “giống như mưa, giống như sương mù, giống như gió” vậy nhỉ?
Bob càng nghĩ càng khó hiểu. Anh nghĩ, trong đời một người con gái có thể nạo thai mấy lần? Một người đàn ông sẽ có mấy lần đưa con gái đi nạo thai? Một hôm, chừng một tuần lễ sau khi Mạch mất tích, vào lúc Bob đang chuẩn bị len xe buýt, bỗng phía sau có ai đó đập vào người anh.
Bob quay lại, thì ra Mạch.
Bob nói, Ôi, cô Mạch, cô đấy à?
Mạch nói, Đến nhà em, được không?
Mạch 20.
Trông Bob gầy hơn mấy hôm trước, cằm nhô ra, làn môi tái nhợt. Lúc tôi gọi, anh đang cúi, bỗng ngước lên.
Cô Mạch, có thể không? Đúng là cô không?
Anh ta giật mình, tôi muốn cho anh ta cái tát. Tôi cười khúc khích, tưởng như tôi ch.ết đi vừa được sống lại. Tôi nói, Chúng ta không gặp nhau đúng một tuần lễ, chỉ một tuần thôi. Bob buồn buồn nhìn tôi, anh cười ngây dại.
Anh nói, Cô đeo kính, chưa bao giờ tôi thấy cô đeo kính.
Sau này em sẽ đeo thường xuyên, mắt em vốn cận thị.
Anh ta nhìn tôi, lại nhìn cái quần bò bó sát người tôi đang mặc, nói, Cô Mạch, trông cô rất phấn chấn, giống như người nạo thai là tôi, không phải cô.
Chúng tôi cùng đi bộ, không ngồi xe buýt, mà gọi một chiếc taxi đỏ hiệu Hạ Lợi. Nắng từ ngoài rọi vào xe, giống như một bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt anh, khiến khuôn mặt hồng hào hơn. Tôi nhìn quang cảnh ngoài cửa xe, cười không thành tiếng. Tôi nghĩ đến những kẻ đang âm mưu trong phim ảnh hoặc trong truyện cũng cười như vậy.
Bob 23.
Nhà Mạch rất đẹp, nội thất được trang trí, sàn gỗ sạch sẽ. Trên tường treo bức tranh sơn dầu, cửa có hai đôi dép lê màu sắc rất đẹp, một đôi của nam, một đôi của nữ.
Mạch thay giày, đi vào đôi dép lê màu đỏ.
Bob đang chuẩn bị thay giày, cô nói, Anh không thay cũng được.
Bob nói, Sàn nhà rất sạch.
Chẳng sao đâu.
Bob không hiểu tại sao Mạch lại thấy không sao. Nhà của Mạch tuy không sang trọng như nhà của Thẩm Xán, nhưng cao cấp hơn nhiều so với căn hộ chung sân anh đang ở. Anh thoáng chút nghi ngờ, nhưng vẫn thay giày, đi vào đôi dép lê màu xanh.
Đấy là đôi dép lê đã cũ. Bất chợt anh nghĩ, người đàn ông thường ngày vẫn đi đôi dép này là người thế nào? Anh có cảm giác chân người đàn ông ấy không to, tưởng chừng như anh cảm nhận được hơi ấm bàn chân người đàn ông kia để lại trong đôi dép.
Mạch pha cà phê, cô vừa rót nước, vừa nói, Mấy ông cảnh sát hỏi em, cô bị bệnh gì? Anh ấy bảo cô bị bệnh da dày nhưng cô lại bảo đi khám phụ khoa, tại sao hai người nói khác nhau? Em bảo. Không có gì khác nhau, anh ấy không biết. Họ hỏi em đã ngủ với anh chưa? Em nói, các ông nghĩ tôi là gái làm tiền à? Bảo tôi ngủ với anh ấy, đừng mơ tưởng.
Bob vừa hít mùi thơm của cà phê, vừa cười, nói, Tôi cũng chưa hề nghĩ đến.
Vậy anh nghĩ đến chuyện gì? Chẳng phải đàn ông các anh đều nghĩ đến chuyện ấy cả hay sao?
Chính trị, kinh tế, văn hóa, nghệ thuật… Có biết bao nhiêu chuyện người đàn ông cần phải suy nghĩ, tại sao chỉ nghĩ đến chuyện ấy?
Thôi anh mệt rồi đấy, đừng nói đến những chuyện ấy nữa được không?
***
Ngồi ở sofa, Bob thấy hai bao thuốc đã mở, anh lại nghĩ đến người đàn ông trong căn hộ này.
Mạch mặc cái quần bò bó sát người, ôm chặt lấy cặp mông.
Bob hỏi, Cô đã khỏe chưa?
Mạch nói, Khỏe rồi, khỏe hẳn rồi.
Bob cảm thấy phấn khởi, anh nghĩ, rất hiếm thấy những cô gái có cặp mông đẹp như thế này.
Mạch đưa cà phê đến.
Bob đứng dậy đón ly cà phê.
Hai người cùng để ly cà phê lên mặt bàn.
Hai người ngồi mặt đối mặt. Bob rất muốn hỏi bạn trai của cô đâu. Nhưng Mạch ngồi sát vào Bob, mấy sợi tóc trước trán như có tĩnh điện, chúng mơn man lên khuôn mặt Bob.
Mạch nhìn lên Bob, bỗng cô ôm lấy anh. Ánh mắt Mạch dừng lại nơi làn môi Bob. Sau đó cô chìa cặp môi của mình ra, hôn Bob. Miệng Bob hình thoi, bên khóe miệng lún phún những sợi râu ngắn, nhưng lưỡi anh không được linh hoạt. Mạch nghĩ bụng, có thể Bob chưa tiếp xúc với con gái.
Tất cả đến rất nhanh chóng, không có quá trình khởi động, cho nên hồi lâu Bob không bình tĩnh nổi.
Mạch hôn, lưỡi cô không được linh hoạt lắm. Những sợi tóc trước trán cô mơn man trên khuôn mặt Bob, nhưng làn môi cô lạnh giá, giống như lá cây mùa thu đẫm nước, bóng loáng và ướt át.
Chừng như Bob rất ít có cảm giác, nhưng làn môi Mạch khiến anh nhận ra một sự thật: con gái là âm nhạc.
Mạch dần dần thả lỏng.
Lúc này Bob mới hít thở, anh nói, Miệng em có mùi thơm, em ăn nhiều kẹo cao su, toàn mùi bạc hà.
Mạch dựa sát vào lòng Bob, không nói gì.
Bob cảm nhận được cái cơ thể mêm mại của Mạch đang phập phồng, anh rất thận trọng, nói, Có thể vào phòng ngủ được không?
Mạch mở to cặp mắt đen láy, nói, Không, ở ngay đây.
Cửa kính lớn thế này, người khác trông thấy, hơn nữa căn phòng sáng quá.
Mạch nhắc lại, Ngay tại đây.
Bob bắt đầu hành động, anh cởi quần Mạch. Mạch đẩy anh ra, nói, Để em tự cởi.
Tại sao? Anh thích cởi quần con gái lắm.
Để con trai cởi, em có cảm giác như mình bị cưỡng hϊế͙p͙.
Lần đầu tiên nghe người con gái nói câu này, quả là đất trời mênh mông, không biết đâu là tận cùng.
Có phải chúng ta nói nhiều quá không?
Thật ra, lúc này Bob đã căng thẳng lắm rồi. Anh cảm thấy người nóng bừng, chuyện thích thú bỗng nhiên đến, tựa như miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Anh muốn nói nhiều hơn, nói những lời văn hóa, muốn để Mạch cởi ao quần nhanh hơn nữa, tự nguyện hơn nữa. Nhưng lúc này anh không biết nói gì. Mạch lặng lẽ cởi bỏ quần áo, động tác của cô rất thành thạo, không chút do dự. Điều ấy khiến Bob một lần nữa xác nhận con gái là âm nhạc. Rất nhanh, làn da trắng ngần của Mạch khiến Bob không thể tự chủ nổi. Dựa vào kinh nghiệm, anh cố phân tán sự chú ý, nếu không, sẽ không làm cái chuyện tuyệt vời ấy đến nơi đến chốn. Anh cảm thấy hơi thở của mình như bị trở ngại, anh sờ vào người Mạch. Căn phòng tràn ngập ánh sáng, những ly sứ trên mặt bàn óng ánh. Nhìn vào những chiếc ly sứ, Bob nhớ lại tối hôm đi ra quán bar. Anh hơi xấu hổ, vì anh thích Mạch, mà Mạch cũng thích anh. Nếu không, tại sao Mạch lại mời anh đến nhà một cách dễ dàng như thế. Những trang báo in màu vẫn ở cuối cái sofa, trên đó là hình bộ râu đen của Bin Laden, ở đấy cũng có một khuôn mặt tiều tụy của người đàn ông.
Bob hơi bối rối, anh cảm thấy mình không cương lên nổi, anh nằm phủ lên người Mạch.
Anh thấy mình bị hẫng hụt, toàn thân run rẩy chừng vài phút, sức lực vào máu trào cả ra ngoài.
Mạch giật mình, rồi cô cười, nói, Anh sao thế, anh…
Bob biết Mạch thất vọng, đành nói, Tôi cũng không biết tại sao.
Anh vẫn nằm trên người Mạch.
Mạch nằm bất động dưới người Bob.
Hai người cùng im lặng.
Ánh sáng trong phòng di động, hai ly cà phê không còn hơi nóng.
Bob muốn ngồi dậy.
Mạch nói, Anh nằm một lúc.
Bob nói, Nằm thế này anh sợ bị cảm lạnh.
Mạch cười, nói, Để em mở điều hòa.
Nói xong, Mạch đứng dậy, cô trần truồng đi trong phòng khách, tìm bộ điều khiển, vừa tìm vừa nói, Hôm qua vẫn còn ở đây, bây giờ đâu mất? Phài dùng vào những lúc không có lò sưởi, gần đây ít dùng, không biết cái điều khiển đâu mất?
Bob nhìn tấm thân Mạch, ngắm nhìn cơ thể cao cao, bầu ɖú xinh xính, bụng dưới, đám lông đen của Mạch.
Bob ngồi dậy, đến trước mặt Mạch. Mạch lấy cái mũ đỏ trên mắc áo, đội lên đầu, hỏi Bob, Đẹp không?
Lần đầu tiên Bob gặp Mạch, cô đội cái mũ này. Anh ôm Mạch. Vào lúc ấy, điện thoại của anh vang lên. Anh nhìn cái quần của mình vứt ở một góc, chuông điện thoại vang lên ở đấy.
Mạch nói, Anh có nghe không?
Bob do dự, Thôi, không nghe.
Mạch cười.
Anh ôm Mạch, xê dịch, để mình đứng với tư thế thoải mái. Mái tóc của Mạch lay động dưới cái mũ.
Tiếng chuông điện thoại càng vang hơn.
Tâm trạng Bob như bị ảnh hưởng, hai người cùng nhận biết, vòng tay Bob lỏng ra.
Mạch nói, Anh định nghe điện à?
Anh đến bên cái quần, lấy điện thoại ra nghe.
Mạch sững sờ nhìn anh, ánh mắt cô tỏ ra bất bình. Cô quay lại, đến bên sofa, lấy một điếu thuốc, châm lửa hút.
Bob nhìn Mạch.
Một cô gái khỏa thân đội mũ đỏ, ngồi hút trên sofa. Mạch chậm rãi đến bên cửa sổ tràn ánh nắng. Cô nhìn xuống như tìm kiếm gì đó.
***
Điện thoại của Pilison.
Pilison giống như người Bắc Kinh, anh trầm ngâm giây lát, rồi cười khì khì trong máy, nói, Cuối cùng thế nào?
Bob nói, Thường thôi.
Bob về bên sofa, ngồi phịch xuống, lại nói, Anh khỏe chứ, Pilison?
Vợ tôi về rồi, tôi lại bị quản chặt.
Nói xong, Pilison cười thật to, ngay cả Mạch cũng nghe thấy tiếng cười. Cười xong, Pilison lại hỏi, Thế nào, “Phố Trường An” xong chưa?
Bob nói, Xong lâu rồi, nhưng không có tiền.
Pilison nói, Đúng rồi, cứ từ từ nghĩ cách. Người Pháp không có tiền, người Trung Quốc cũng không có tiền. Xưa nay vẫn vậy, có người, nhưng không có tiền.
Bob nói, Pilison này, tiếng Hoa của anh tốt lắm, đậm chất giọng Bắc Kinh, chẳng khác gì Saint.
Anh nhầm rồi, tiếng Hoa của tôi còn hơn cả Saint, tôi biết cách nói đọc vè trong khi cậu ta còn đang ở Nam Tư.
Bob cười.
Mạch ngồi bên, cảm thấy vô duyên, liền đứng dậy, đi pha cà phê.
Bob nhìn dáng đi của Mạch, biết cô sốt ruột, anh nói, Pilison, tôi đang bận, anh không có chuyện gì nữa chứ? Thế này nhé, tôi sẽ đến thăm anh.
Bob tắt máy, ánh mắt anh vẫn không rời Mạch. Anh chỉ trông thấy cái bóng lưng Mạch, nắng chiếu lên làn da để trần của cô, tạo nên một vầng sáng mềm mại. Anh có cảm giác cơ thể Mạch hơi cứng, một vài chỗ nào đó khiến cho anh thấy sợ.
Mạch 21.
Lúc này, máy điều hòa đã làm cho căn phòng ấm lên. Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn xuống lối ra vào khu chung cư. Ở đấy người rất đông, tôi nhìn từng khuôn mặt, xem có khuôn mặt nào quen không.
Không biết có chuyện gì mà người lố nhố nơi cổng khu chung cư, họ túm năm tụm ba bàn luận gì đó. Nhưng rồi tôi nhận ra các vị ủy viên Hội đồng tự quản khu chung cư, dẫn đầu là ông chủ tịch. Ông ở ngay tầng dưới ngôi nhà của tôi. Mỗi lần lên xuống thang máy, ông đều đưa ra một tờ giấy cho tôi kí tên. Tôi lắc đầu khó xử. Nghe ông ta nói, sẽ đi kiện công ty nhà đất. Họ lừa dối chúng ta, bảo xây trường tiểu học, trường trung học, xây một bức tường hoa chin ngàn mét vuông, cô thấy cái gọi là tường hoa ngoài cổng lớn chỉ có vài trăm mét vuông, chúng ta bị họ lừa. Bây giờ tôi phải đưa vũ khí pháp luật ra, mời mọi người cùng ký đơn. Tôi vội nói với ông ta, Bạn trai của tôi đang chờ.
Bạch Trạch nghe chỉ cười nhạt. Anh nói, chuyện này chỉ làm anh nghĩ đến đám nhân viên. Anh ấy đã dành cho họ nhiều điều kiện tốt vậy mà họ vẫn gây sự, bảo rằng, người của ban biên tập đòi đánh, đòi trả thù. Anh ấy còn nói. Nếu có ngày tôi phát hiện họ phản lại tôi, tôi lấy súng ra bắn họ, bất kể đó là nam hay nữ.
_________________