Chương 36
Cưới? Cưới thế nào? Cưới rồi ở đâu? Ở trong căn hộ Bạch Trạch thuê cho em hay về căn hộ chung sân? Tất cả đều là nhà của người khác, giường của người khác.
Bob 51
Mấy hôm nay Bob lại rơi vào tình trạng khốn quẫn. Mỗi sáng dậy anh ngồi bên máy tính viết những thứ vu vơ. Anh phát hiện mình rất muốn thăm dò xem người con gái hàng ngày anh vẫn ngủ có phải là gái điếm. Về sau, anh cứ muốn tìm hiểu người con gái ấy từ sau khi làm điếm, phải chăng kiểm được nhiều tiền. Bởi vì con gái thích nói,
Ôi, bảo tôi làm như bọn chúng sẽ kiếm được một núi vàng, biến toàn bộ Bắc Kinh là của tôi, cho tôi mười triệu đồng tôi cũng không làm. Bởi con người đều có lòng tự trọng, con gái chúng tôi cũng có lòng tự trọng. Bob nghĩ, chắc chắn họ có lòng tự trọng, duy nhất không thể khẳng định là, dù họ giống như gái làm tiền, có thể có nổi một núi vàng hay không? Cái của họ đáng giá bao nhiêu tiền? Nếu không đáng một núi vàng thì đáng giá bao nhiêu?
Mạch đang ngồi trước mặt Bob. Cặp mông của cô nổi đường cong tuyệt mĩ, ánh mắt đầy thù hận, nước mắt của cô có gì đó khiến đàn ông khó hiểu. Con gái không bao giờ chủ động nghe đàn ông nói, nhất là những người đàn có quan hệ với một người con gái khác. Nhưng Mạch biết, Bob k nói đến những vấn đề chung chung, mà là chuyện các cô gái làm tiền đáng giá bao nhiêu tiền.
Mạch 48
Tôi hố hận vì đã gọi điện cho anh. Nhận lời đi với anh, phải chăng tôi đồng ý có quan hệ áy với anh? Hôm qua anh bảo Thẩm Xán đi Singapore chừng một tuần lễ mới về, anh muốn đưa tôi đi Thâm Quyến. Tôi nghĩ, nếu để làm chuyện ấy với anh, ở Bắc Kinh này không được hay sao mà phải đi tận Thâm Quyến? anh có thể thuê phòng ở bất cứ khách sạn nào.
Mặt Bob bắt đầu khó coi. Anh hút thuốc, để khói bay lên thật cao, rồi anh nói, Tuy em không thích nghe anh phân tích, vậy đừng đi nữa, đừng đi với anh ta.
Tôi nói, Anh cứ phân tích cho anh, xem tâm lý anh thế nào. Em không nghe anh, trong bụng anh chửi bọn nữ trí thức là đồ súc sinh.
Không phải tôi khinh, đừng gắn phụ nữ với trí thức, Nữ là nữ, tại sao phải là nữ trí thức? Em học MBA mấy hôm, học đại học mấy năm, đọc một ít sách, làm như vậy có gì khác với phụ nữ khác không?
Không như nhau, chắc chắn không như nhau, nếu như nhau vậy em có dến với anh không?
Nhưng tại sao e đi với a ta?
Tôi k trả lời. Bob nở nụ cười tàn nhẫn, tưởng chừng anh đã nhìn thấu tôi và hỏi, Em có biết con gái bây giờ đáng giá bao nhiêu tiền không?
Em chưa bao giờ làm gái điếm, nên không biết,
Tôi thương đến các tiệm cắt tóc, các cô gái từ tỉnh khác đến chỉ mới mười bảy tuổi, bỏ ra hai trăm đồng là đủ. Em nghĩ, e đáng giá bao nhiêu tiền?
Tôi không nói gì, chỉ đứng dậy, lấy cho mình một ly nước nóng.
Bob lại nói, Da bọn chúng nõn nà hơn da em. Da con gái mười bảy tuổi chắc chắn phải hơn hai mươi bảy tuổi, em bảo đúng không?
Anh ta nhìn tôi, nói với giọng hằn học, Nếu như, nếu như chúng tôi thăm dò nghiên cứu thêm màu sắc khác nhau của các bộ phận trên cơ thể phụ nữ, em có tức tối lồng lộn lên không?
Tôi lạnh lung nhìn anh, nói, Anh cứ nói.
Cái ấy của bọn chúng đỏ tươi, còn của em thì thâm đen. Đàn ông thường lấy đấy làm tiêu chuẩn để định giá phụ nữ…
Tôi không thể kiểm chế nổi, hăt luôn ly nước nóng lên người Bob.
Bob vội cúi đầu, cốc nước nóng đổ lên cổ, lên lưng anh. Anh ngước lên, vuốt nước trên mặt, trên người.
Anh là thằng đàn ông bản thỉu xấu xa nhất trong đám đàn ông, tôi hình dung anh chỉ một chữ, đó là bẩn thỉu.
Bob dang hai tay, nói, Nhưng gì cần nói tôi đã nói, hơn nữa nói rất rõ.
Sau đấy anh vào phòng tắm, mở nước, hét to, Tôi phải tắm nước nóng, cô đi Thâm Quyến thì cứ đi!
Tôi ngồi bất động, sững sờ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa phòng tắm vẫn mở. Bob nằm vào bồn tắm nói, Nước nóng tuyệt vời, đàn bà là đồ xấu xa.
Bob 52
Đấy là lần nói chuyện sâu sắc nhất, thấu triệt nhất giữa hai người. Họ cho rằng có cuộc nói chuyện ấy đã giải quyết xong mọi vấn đề. Nhưng sau mấy tháng, Bob nhớ lại, trước tiên do nước mắt của anh có phần làm cho Mạch xao động.
Từ trong phòng tắm Bob nói chuyện với Mạch ở ngoài, Nếu em thật sự muốn đi, tôi nói với em, muốn được tất cả, nhất định phải được trước khi ngủ với anh ta. Sau khi ngủ với nhau rồi, thật sự muốn nhận được mọi thứ là rất khó. Bởi vì, vừa rồi tôi nói với em về các cô gái điếm mười bảy tuổi.
Mạch đứng bật dậy, cô nhìn Bob, tại sao anh nghĩ như thế? Em không hề nghĩ đến chuyện ngủ với anh ấy. Em chỉ ghét cái nhà này, em thích ánh nắng miền nam, thích cái cảm giác không có mùa đông ở đấy.
Nhưng em đi với một người đàn ông. Bất cứ lúc nào em cũng có thể bỗng nhiên mềm nhũn, tùy theo tiết tấu của anh ta, mặc anh ta muốn làm gì thì làm.
Nhưng em sẽ không làm gì với anh ấy, mà chỉ muốn đi xem.
Chắc chắn em sẽ ngủ với anh ấy.
Chắc chắn không.
Chắc chắn có.
Chắc chắn không.
Mạch hỏi, tại sao?
Bob nói, Tôi tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ. rất nhiều phụ nữ lúc đến tìm tôi, đều nói như thế, giống như cách nói của e lúc này. Sau khi tôi chơi xong, các cô ấy đều nói em đến tìm anh là chỉ để nói chuyện hoặc có chuyện khác. Sự thật thì tôi đã làʍ ȶìиɦ với các cô ấy.
Nói đến đây mặt Bob đầm đìa nướcmawts, tưởng chừng anh trong thấy số phận của Mạch sau đấy, cũng trong thấy số phận của chính anh. Anh chợt buồn, Mạch cúi đầu nói, Anh ấy đã mua ve máy bay cho e rồi.
Vậy e đi đi, nhưng tôi nghĩ, ít nhất còn có chút ý do em không muốn xa tôi. Đấy là chúng ta nói chuyện rất thẳng thắn, giữa chúng ta có thể nói công khai chuyện kín. Hơn nữa tôi nói rất tục tĩu, nhưng em không thể không thừa nhận, rất chuẩn xác.
Em ghét cái tục tĩu của anh, phụ nữ rất ghét những gì tục tĩu.
Mạch lắc đầu, nói, Anh chỉ nói một điểm trong cả quá trình.
Bob suy nghĩ rồi nói, Nhưng giữa chúng ta rất thẳng thắn thành thật. Có được quan hệ ấy rồi xin đừng phá nó đi. Sauk hi em đi, cho dù xảy ra chuyện gì với anh ta, e cũng phải nói lại với tôi. Em đừng nên ngủ với anh ta nhưng lại không kiếm được chút gì, anh ta không mua gì cho em, để ồi xuất phát từ suy nghĩ tự trọng, xuất phát từ lòng háo danh mà em nói dối tôi. Hoặc em nói k làʍ ȶìиɦ với anh ta, hoặc anh ta rất yêu em nhưng em từ chối anh ấy.
Vậy quan hệ giữa chúng ta sẽ hoán vị.
Mạch nhìn thẳng vào Bob, bổng cô đỏ mặt, nói, Vì anh đã nói đến nước này rồi, e sẽ k đi nữa. Chúng ta cưới nhau.
Cưới? Cưới thế nào? Cưới rồi ở đâu? Ở trong căn hộ Bạch Trạch thuê cho em hay về căn hộ chung sân? Tất cả đều là nhà của người khác, giường của người khác.
Mạch tưởng chừng như bị một cái tát, cô hỏi, Vậy anh có yêu e không?
Tôi yêu em.
Nếu em già, xấu, bệnh tật ốm đau, anh có chăm sóc em không?
Có chứ!
Đến ngày kỉ niệm sinh nhật lần thứ sáu mươi của em, anh có tặng em cái bánh kem to nữa không?
Bob rất kích động, anh vuốt nước trên mặt, nói, Có chứ, lãng mạn như vậy làm cho tim tôi rung lên.
Chúng ta suốt đời nghèo, anh có sợ không?
Bob lắc đầu.
Mạch áp mặt mình vào khuôn mặt ướt nước của Bob, nói, Cho dù chúng ta có nhà hay không, cho dù chúng ta ngủ trên giường của người khác, chúng ta mãi mãi bên nhau.
Bob ôm lấy Mạch, nuốt nước mắt, nói, vậy chúng ta sinh đứa bé này, dù có phải ăn cám chúng ta cũng nuôi nó.
Mạch càng áp sát mặt mình vào mặt Bob, nói, Em không nghĩ như vậy, em chỉ mong anh đưa e đến bệnh viện để cho đứa bé này ra.
Vì chuyện này hai người thêm hiểu nhau, thương yêu nhau, hai cơ thể sát vào nhau, Mạch muốn ôm chặt để hai cơ thể không thể tách rời.