Quyển 2 - Chương 4
Tác giả: Đản Đản 1113
Edit: Mộc
Sau chuyện kia, chứng minh thư, hộ khẩu, hộ chiếu, chi phiếu, tất cả của anh đều bị thu lại.
Anh bị nhốt trong nhà.
Ngay cả tang lễ của anh trai cũng không được phép tham gia.
Bảo bối, có phải con điên rồi không?
Khi anh không ăn uống, từ chối điều trị, mẹ anh đau lòng quát lên.
Con cũng nghĩ là con điên rồi.
Một ngày không thấy được cô ấy, chỉ cần tưởng tượng phải chia tay với cô ấy, con cũng sẽ phát điên!
Mặt anh không thay đổi trả lời mẹ.
Chưa từng có lúc nào anh hiểu rõ thế này, anh đã rơi xuống, rơi xuống hoàn toàn.
Có lẽ ngay từ khi chỉ một cái liếc mắt anh đã nhớ rõ cô, anh đã rơi xuống.
Anh bị nhốt hơn mười ngày, chỉ có thể bác sĩ chữa bệnh và nhân viên cưỡng chế để tiêm thuốc an thần, sau khi anh hôn mê, dinh dưỡng để duy trì sự sống mới được truyền vào trong cơ thể.
Khi anh hôn mê, cha anh đến nhìn vài lần, mỗi lần đều thấy đồ ăn còn nguyên, liền ngẩn người.
Tính tình Phàn Dực Á rất quyết liệt, lại liều lĩnh.
Đứa con này giống ông rất nhiều, cho nên ông vẫn cảm thấy dòng máu cao quý truyền cho con trai rất đáng kiêu ngạo.
Nhưng không ngờ rằng nó sẽ vì một phụ nữ mà trở thành thế này, hơn mười ngày, thậm chí một giọt nước cũng không uống.
Hoặc là lại ch.ết thêm một đứa con! Hoặc là thả con đi!
Phàn Dực Á chỉ để lại cho cha mẹ hai lựa chọn.
Ông hiểu rõ đứa con này, Phàn Dực Á là Hoàn Vũ không giống nhau, kiên cường như nó sẽ không nói đùa.
Chẳng lẽ thật sự lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
Đánh Phàn Dực Á đến đầu rơi máu chảy là bởi vì ông không muốn nhận sai, không muốn thừa nhận rằng vì sự ngoan cố của mình mà hại ch.ết đứa con lớn.
Không thể thừa nhận!
Quyết không thừa nhận!
Hành động của ông là vì muốn dạy dỗ bọn nhỏ không lầm đường lạc lối!
Cho nên tất cả những gì không thừa nhận đều trút lên đầu đứa con còn lại.
. . . . . .
“A Á!” Trong phòng Phàn Dực Á có một bóng dáng nghịch ngợm chạy vào.
Triệu Nhã Nhi ngạc nhiên nhìn cửa sổ bị đóng gỗ bít kín trong phòng.
Cả căn phòng kín đến nỗi một tia nắng mặt trời cũng không lọt vào được.
Bác trai bác gái đã làm thủ tục thôi học ở trường cho A Á, tuyên bố với bên ngoài là vì anh trai qua đời, A Á lâm bệnh, sau khi thân thể khỏe lại sẽ ra nước ngoài luôn.
Nhưng mấy người bạn thân như bọn họ luôn cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, A Á biến mất không bóng dáng, thậm chí hai bác Phàn cũng từ chối mọi người tới thăm.
Khi tới nhà họ Phàn, cô phát hiện có thêm vài người mới, tất cả đều là vệ sĩ.
Chia nhau canh giữ ở cửa lớn Phàn gia và cửa phòng A Á.
Cô dựa vào thân phận vị hôn thê của A Á nên bác trai bác gái mới miễn cưỡng cho cô vào thăm.
Khuôn mặt Phàn Dực Á tái nhợt, vết thương trên trán đã khô miệng, để lại một vết dài khoảng 5- cm, chắc sẽ để lại sẹo. Mũi anh phập phồng vì hô hấp, nhắm chặt mắt suy nghĩ, đôi cũng mím chặt lại, giống như một con thú bị nhốt trong nhà giam.
Nhìn thấy Nhã Nhi, anh mở to mắt, đôi mắt ảm đạm sáng lên một chút.
Dáng vẻ Phàn Dực Á dọa Nhã Nhi hoảng sợ, mới một kỳ nghỉ đông không thấy mà anh gầy đi rất nhiều.
Thân hình cao lớn một mét tám dường như chỉ còn lại xương cốt cao lớn.
“Cô ấy có đi học không?” Vửa mở miệng, câu đầu tiên là hỏi chuyện đó.
Để cô ở lại nước Anh một mình, trong lòng anh rất lo lắng.
Cô ấy? Phàn Dực Á thành như bây giờ đều là vì một cô gái sao?
“Hạ Vũ Mạt?” Nhã Nhi thử hỏi.
Phàn Dực Á gật đầu.
Sao có thể như vậy? Vì sao cô hoàn toàn không có cảm giác là hai người có quan hệ sâu sắc chứ?
Bởi vì Hạ Vũ Mạt vẫn rất bình tĩnh, đi học như bình thường, làm thêm như bình thường.
Trên người cô ấy hoàn toàn chẳng có dấu vết nào chứng tỏ đang yêu.
Thậm chí ngay cả lúc bọn họ thảo luận đi thăm Phàn Dực Á, cô vẫn tập trung làm bài tập, ngay cả mắt cũng không liếc một cái.
“Cô ấy vẫn tốt…” Nhã Nhi ấp a ấp úng, lựa chọn từ ngữ nhẹ nhàng nhất.
“Vậy là tốt rồi.” Mặt Phàn Dực Á không chút thay đổi, gật đầu, trong lòng cảm thấy có phần mất mát.
Tự tôn của anh không cho phép anh bỏ hết mặt mũi để hỏi Nhã Nhi rằng Mạt Mạt có hỏi thăm tin tức của anh không.
Thời gian qua anh luôn cảm thấy anh là người chủ động, Hạ Vũ Mạt luôn ở thế bị động, anh hiểu rõ.
Nếu không phải Tiểu Minh lén nói cho anh biết chính Mạt Mạt đã thừa nhận thích anh thì anh sẽ nghĩ tất cả đều là do một mình anh tình nguyện.
Tự anh muốn xông vào cuộc sống của cô, tự anh đoạt lấy tất cả của cô.
“A Á, cậu định làm thế nào bây giờ?” Nhìn Phàn Dực Á như vậy, lại nghĩ tới gương mặt bình tĩnh của Hạ Vũ Mạt, Nhã Nhi lạnh run cả người, “A Á, hay là chúng ta đi Pháp đi!” Là bạn từ nhỏ tới lớn, cô rất lo lắng A Á sẽ bị tổn thương nặng nề.
“Tôi dốt ngoại ngữ như thế thì đi Pháp làm gì?” Anh nhắm mắt lại, để cả thể xác và tinh thần nghỉ ngơi.
Không một lúc nào là anh không nghĩ đến kế hoạch trốn đi.
“Sớm hay muộn cậu cũng phải quản lý nhà hàng Pháp, đi du học ở Pháp thì sau này cậu sẽ thuận lợi hơn khi tiếp nhận công ty của gia tộc, chắc chắn là có ích!” Nhã Nhi khuyên anh, cứng mềm đều giở ra, “Hơn nữa chúng ta là bạn tốt, cậu nhẫn tâm để tôi đi Pháp một mình, khổ sở không ai nương tựa sao?”
“Cậu đi Pháp là vì muốn có một tình yêu oanh liệt, đừng có kéo tôi xuống nước theo!” Anh không để ý tới cô.
“A Á, hiện giờ cậu không có năng lực phản kháng bác trai bác gái đâu, chờ cậu công thành danh toại…”
“Bọn họ bảo cậu làm thuyết khách à? Cậu có thể đi rồi đấy!” Phàn Dực Á tỏ ra lạnh lùng.
“A Á…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Nhị xị xuống.
“Bây giờ tôi còn bận nghĩ làm sao ra được khỏi đây! Cậu đừng tới làm phiền tôi nữa!” Anh cố tỏ ra kiên nhẫn với phụ nữ.
Nhã Nhi xấu hổ, im lặng trong chốc lát.
Cho tới lúc này, cô chưa bao giờ nghĩ A Á sẽ chìm sâu như vậy.
Tình yêu oanh oanh liệt liệt là thứ cô luốn muốn có, không ngờ chẳng xuất hiện với mình, lại diễn ra đầu tiên với A Á.
Cô có nên giúp A Á không?
Nghĩ đến bốn chữ oanh oanh liệt liệt, cô giúp!!!
Trái tim tuổi thanh xuân làm sao có thể sợ bị tổn thương chứ?!!!
“A Á, tôi giúp cậu!” Cầm lấy tay A Á, Nhã Nhi hạ quyết tâm.
“Tôi sẽ nói chuyện với bác gái, chúng ta đi xem phim, dạo phố, cậu nhân cơ hội chạy trốn nhé?” Nhã Nhi ngây thơ đề nghị.
“Hiện giờ cả người tôi đầy tội, bọn họ làm sao dễ dàng cho tôi ra ngoài được.” Hừ lạnh một tiếng, anh lập tức bác bỏ ý tưởng của Nhã Nhi.
“A… Vậy thì.. Tôi nghĩ là…” Chỉ đến thăm thôi mà cũng khó khăn thì đúng là kế hoạch này rất khó diễn ra.
Đầu óc suy nghĩ một lúc, “Có rồi! A Á…” Cô ôm lấy A Á, kề tai nói nhỏ.
Nghe xong kế hoạch của cô, Phàn Dực Á khẽ run một lúc, “Có thể gặp chuyện không may không?”
“Yên tâm đi! Tôi là ai chứ? Tôi có thể ngu ngốc như thế không?” Nhã Nhi vỗ ngực.
“A Á, cậu mau ăn gì đó đi, giữ gìn thể lực nhé! Sau đó hãy xem màn biểu diễn đặc sắc của tôi!”
. . . . . .
Nghe nói đứa con bảo bối chịu ăn cơm, mẹ Phàn mừng rỡ.
“Nhã Nhi, cháu đúng là phúc tinh của A Á nhà chúng tôi! Hay là hai đứa kết hôn sớm một chút đi!” Nhã Nhi vừa ra, mẹ Phàn đã kéo tay cô thân thiết.
Nhã Nhi che mặt, đau lòng khóc nức nở.
“Bác gái à, A Á nói không thích cháy, chỉ thích Hạ Vũ Mạt!” Cô khóc rất “thương tâm”, rất “khổ sở”, “Cậu ấy nói vĩnh viễn sẽ không lấy cháu!”
Cứng đờ một lúc, mẹ Phàn vội vàng an ủi, thề son sắt cam đoan, “A Á là bị ma quỷ ám nên mới có thể yêu đứa con gái ăn mày kia! Yên tâm đi, bác nhất định sẽ đứng về phía chau!” Nó là đứa con bảo bối của bà, cần phải lấy cô gái có thân phận tương xứng, còn cô gái đó có phải Triệu Nhã Nhi hay không cũng chẳng sao!
“Không cần đâu! Cháu hiểu rõ, cuối cùng cháu cũng không giành được trái tim cậu ấy!” Vẫn che mặt khóc lớn, Nhã Nhi đẩy cửa bỏ đi.
. . . . . .
Đêm khuya, Phàn gia nhận được một cuộc điện thoại.
Trong điện thoại, nhà họ Triệu nổi trận lôi đình, ý là A Á dám thay lòng đổi dạ, Triệu Nhã Nhi về nhà xong liền uống thuốc ngủ tự sát, may mắn cô không chịu được đau đớn nên chạy ra khỏi phòng cầu cứu.
Gọi ngay con ông bà tới đây giải thích với con gái tôi! Nếu không thì hai nhà chúng ta sau này sẽ có các người thì không có chúng tôi!
Cha mẹ Triệu gia đã nói lời tàn nhẫn đến thế, nghĩ tới mối giao tình mấy chục năm qua, Phàn gia đành phải mang Phàn Dực Á đi chịu đòn nhận tội.
Trong bệnh viện, nhờ có sự giúp đỡ của Triệu Nhã Nhi.
Phàn Dực Á biến mất không một dấu vết.