Quyển 4 - Chương 2

Khi thật sự tỉnh táo lại đã là sáng hôm sau.
Sau đó cô nghe được tiếng động trong nhà bếp.
Không phải A Á.
Đừng hỏi cô vì sao lại biết.
Chỉ là trực giác mà thôi.
Nhìn khung cảnh xung quanh, căn phòng này rất đơn giản, đầy nam tính, không có vật trang trí dư thừa nào, là phong cánh của A Á.


Xốc chăn lên, cô rời giường, đẩy cửa phòng ra ngoài.
Ngôi nhà này tuy có chút cũ kỹ nhưng bên trong không tồi, ba phòng ngủ một phòng khách, trừ phòng của A Á ra, cả ngôi nhà đều bài trí rất tinh tế, ấm áp.
Vừa nhìn đã biết người phụ nữ này rất giỏi làm việc nhà.


Không giống như cô, cả ngày đều vội vàng, cho dù phòng ở chỉ có 40 mét vuông mà cũng bị cô biến thành lộn xộn.
"Cô Hạ, cô tỉnh rồi à?" Người phụ nữ bê cháo ra, thấy cô đang đứng trong phòng khách, vui mừng nói.


"Đã làm phiền cô rồi, thật ngại quá." Cô khách sáo trả lời, vẻ mặt xa cách, "A Á đâu rồi?" Đây là vấn đề duy nhất cô quan tâm.


" A Á vừa mới đi làm". Người phụ nữ ngượng ngùng cười, "Trong nhà hàng bận quá, phụ bếp chỉ có một người nên vội lắm, sáng sớm đã gọi điện thoại đến đây kêu oai oái rồi".


"Cô ăn cháo đi, A Á dậy từ sớm để nấu đấy." Người phụ nữ đặt bát cháo xuống, bắt đầu dọn dẹp chăn và gối đầu trên ghế sô pha.
Cô cắn môi dưới, rất không thích kiểu nói chuyện và động tác của người phụ nữ này, giống như dáng vẻ của người vợ nhỏ dịu dàng vậy.


available on google playdownload on app store


"Cám ơn". Cô ngồi xuống, im lặng ăn cháo.
Cháo rất ngon.
Nhưng muốn thưởng thức món ngon thì còn phải xem tâm trạng.
Hiện giờ cô không có tâm trạng nào.
"Cô Hạ... Cô có thể ký tên cho tôi được không?"..." Người phụ nữ trẻ xoa hai tay nhỏ bé, không nhịn được đề nghị.


"Có thể, không thành vấn đề." Cô mỉm cười, thái độ không quá lạnh lùng nhưng cũng không nhiệt tình, "Khi nào tôi quay về công ty sẽ ký mấy bức ảnh cho cô".
"Cám ơn!" Người phụ nữ vô cùng vui vẻ.
Cô cười nhợt nhạt, tập trung ăn cháo.


"Cô Hạ... Tôi có thể hỏi cô một chút không... Cô và A Á có quan hệ thế nào? Tôi, tôi chỉ là... từng..."
Phàn Dực Á đối xử với cô Hạ rất khác mọi người, cho dù có vẻ rất không cam lòng nhưng lại không nhẫn tâm phớt lờ.
A Á như thế, trong mắt Tình Không rất không bình thường.


"Cô đoán xem." Quấy cháo trong bát, cô không trả lời trực tiếp, ngược lại đẩy vấn đề về phía người phụ nữ.
"Tôi đoán là A Á... từng thích cô, theo đuổi cô phải không? Sau đó bị cô từ chối..." Đầu óc Tình Không rất đơn giản, chỉ có thể suy nghĩ được như vậy.


Cô Hạ rất xinh đẹp, có thể vì không theo đuổi được nên khi đối mặt cô Hạ, trong lòng A Á luôn khó chịu, vẻ mặt không cam lòng.
Khóe môi cô khẽ cong lên, người phụ nữ này cũng không hiểu rõ mọi thứ về anh!
Trước đây, cô gái mà Phàn Dực Á muốn, không thể nào trốn thoát.


Ăn xong chỗ cháo cuối cùng, cô bình tĩnh dùng khăn tay lau miệng, cười nhẹ, "Cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi từng là lớp trưởng của anh ấy, trước kia ngày nào cũng giục anh ấy nộp bài tập".
"Thì ra là thế." Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, "Thảo nào!"


"Hiện giờ đến lượt tôi, tôi có thể hỏi cô một chút về quan hệ giữa cô và anh ấy không? Hai người sống chung à?" Cô cố hết sức để giọng nói của mình chỉ có vẻ tò mò.


"Không phải! Không phải đâu! Chúng tôi chỉ ở cùng một nhà thôi!" Người phụ nữ ngượng đỏ mặt. "Không phải giống như cô nghĩ đâu!"
"Phải không?" Cô thản nhiên cười, trái tim nhẹ hơn.
A Á vốn dĩ không chạm vào người phụ nữ này, thậm chí ngay cả hôn môi như tình nhân cũng không!


"Có điều, tôi chỉ nói cho cô biết thôi nhé, A Á nói... Tôi và cậu áy hãy kết hôn..." Người phụ nữ đỏ bừng mặt nói tiếp làm nụ cười của cô cứng lại.
Thì ra là thật sao?!


"Cậu ấy nói... sau khi kết hôn cũng không có gì thay đổi cả... Chúng tôi không cần... cùng một giường..." Mặt người phụ nữ đỏ rực, còn cố nói thêm một câu làm sáng tỏ mọi việc.
"Thế là có ý gì? Kết hôn chẳng phải là vì muốn sống vĩnh viễn cùng người kia sao?" Cô nhíu chặt mày.


"Cậu ấy nói... Sợ tôi và Tiểu Niệm bị người ngoài bắt nạt, bị đàn ông ức hϊế͙p͙... Tiểu Niệm lại không thể... làm con gái riêng mãi được..." Thời gian trước, việc thân mật với những người đàn ông khác làm cô rất sợ, những người đàn ông này thoạt nhìn đều có vẻ không đứng đắn, thật chán ghét, dáng vẻ cũng tệ.


"Vậy da thịt thân thiết thì sao? Ý nghĩa thực sự của kết hôn thì sao? Chỉ là vì Tiểu Niệm nên mới ở cùng nhau sao? Không phải là rất buồn cười à?" Cô dứt khoát cắt đứt lời người phụ nữ.
Cô không muốn nghe tiếp nữa!


Mặt người phụ nữ đã đỏ như trứng chim rán, " A Á nói... Dù sao cậu ấy cũng rất chán ghét phụ nữ... Hơn nữa, Tiểu Niệm cũng hy vọng A Á sẽ là cha nó..."
Nói gì cũng là do A Á nói ra!
Người phụ nữ này thật sự không có chính kiến của riêng mình!


"Vậy ý cô thế nào? Cô không có suy nghĩ của chính mình sao?" Cô rất ít chủ động quan tâm người khác như vậy.
"Tôi.. tôi lớn hơn cậu ấy... ba tuổi... Hơn nữa, tôi vốn là... cậu ấy..." Người phụ nữ khó khăn không biết nói thế nào.
Vấn đề ở đây không phải vì tuổi, cô thật đau đầu.


Tìm một người chồng nhỏ hơn mình ba tuổi, hơn nữa còn từng là em chồng, đối với người phụ nữ truyền thống quả thật cần phải có dũng khí.
"Tôi cảm thấy nếu các người kết hôn như thế thì thật hoang đường." Cô cụp mắt, giọng nói vô cảm.
Người trước mặt cứng đờ.


"Hoang, hoang đường..." Người phụ nữ bị đả kích, lắp ba lắp bắp.
Đương nhiên đây là hiệu quả mà cô muốn.
Cầm lấy túi xách, cô đứng lên, "Cảm ơn sự chăm sóc của cô và A Á, tôi phải đi rồi".
"Gặp... lại..." Người phụ nữ trợn mắt há hốc mồm, còn chưa tỉnh táo lại.


"gặp lại." Cô vẫn giống như cũ, cười xa cách.
Xoay người, cô để tất cả mâu thuẫn lại trong không gian này, để cho người phụ nữ đơn giản kia suy nghĩ.
Cô biết, bước đầu tiên, cô thắng.
Thắng được mà không cần tốn nhiều sức lực.


Người phụ nữ này rất đơn giản, thậm chí tư cách là đối thủ của cô cũng không có.
Từ khi còn rất nhỏ, hai chữ đơn giản đã cách biệt cô rất xa, thế giới của cô là mưu mô, mỗi bước đều như bước trên băng mỏng.
...
Hai giờ chiều, anh trở về nhà một chuyến.


Cửa nhà không khóa, anh bước vào, chỉ thấy Tình Không đang ngơ ngác ngồi ở kia.
"Cô ấy đâu?" Anh hỏi, giọng nói cứng ngắc.
Cửa phòng anh đã bị đẩy ra, chắc chắn là cô đi rồi.
Không hình dung nổi tâm trạng của mình.


Lo ấu, bực bội cả ngày, giữa trưa làm nhà hàng loạn hết cả lên, căn bản tinh thần không yên.
Trong đầu, trong tim, tất cả đều là cô khó chịu đỏ mặt, suy yếu, nhắm chặt hai mắt.
Anh chán ghét loại cảm xúc này, muốn kiềm chế nhưng không được.


Vốn mang cô về nhà là định ném cô lại cho Tình Không, dù sao chị ấy chắc chắn sẽ rất hưng phấn được tiếp xúc với thần tượng của mình.
Nhưng không nhịn được, lại tức giận với Tình Không.
Anh rất ít tức giận với Tình Không, nhưng anh không thể chịu nổi Tình Không vụng về chăm sóc cô!


Căn bản anh không thể làm việc được, luôn nghĩ Tình Không ngay cả bón bát cháo, đơn giản như thế cũng không làm xong, cô sẽ thế nào bây giờ?
Có khi nào vẫn bị đói bụng không?


Có thể gần đây ăn uống không đẩy đủ nên dạ dày của cô mới không ổn, trước đây ở cùng cô anh đã biết chuyện này.
Bệnh dạ dày nhất định phải dựa vào chế độ ăn!
Không ngờ, vừa vào cửa anh chỉ nhìn thấy Tình Không.


" A Á... Sao cậu lại về nhà vào lúc này?..." Tình Khôn g ngơ ngác.
"Nghĩ cái gì thế! Cửa cũng không khóa? Anh tới cửa hàng điểm tâm mà trước kia cô nói ăn ngón, mua về, bực bội nhíu mày.
"À... có thể là lúc cô Hạ đi không đóng cửa."


Đây không phải là nhà của Hạ Vũ Mạt, sao cô ấy tiện thể khóa cửa được?!
Phàn Dực Á không nói gì với Tình Không nữa, dù sao anh cũng đã quen với việc cô luôn mơ mơ màng màng.
"Cô ấy khỏe rồi sao?" Giả vờ như mình chỉ thuận miệng hỏi.
"Hình như thế..." Cô cũng không biết nữa...


"Được rồi." Cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Mẹ kiếp, về sau anh tuyệt đối sẽ không bao giờ gặp mặt Hạ Vũ Mạt một mình nữa, anh không muốn bị cô làm rối loạn không yên!
Về sau chỉ cần có thể tránh liền tránh!


"Chị tiếp tục ngẩn người đi, tôi đi làm đây." Nhìn đồng hồ trên tay. Anh xoay người định về nhà hàng.
Anh rất dễ nói chuyện, chưa từng nghĩ sẽ can thiệp vào cuộc sống của Tình Không.
" A Á, tôi có chuyện này muốn nói với cậu!" Tiếng nói nhỏ nhẹ ngượng ngùng phái sau vang lên.


"Chị nói đi." Anh vội vàng, lại nhìn đồng hồ.
" A Á... Tôi, tôi không thể kết hôn với cậu được..." Túm góc áo, cô nhỏ giọng nói, lo lắng nhìn anh.
May mắn, trừ kinh ngạc ra, không có cảm xúc nào khác.
"Không phải đã bàn xong rồi sao?" Anh nghĩ bọn họ đã đạt được nhận thức chung về vấn đề này.


"Tôi không muốn! Tôi không muốn bị người ta nói là... hoàng đường..." Vốn dĩ cô cũng rất phân vân, giờ lại bị cô Hạ nói thế, cô cũng cảm thấy chuyện này thật hoang đường.
"Chị lại nghe tam cô lục bà nào nói linh tinh phải không?" Nhíu mày.


Anh biết Tình Không rất đơn giản, hiền lành, từ nhỏ sống trong cô nhi viện, rất chú ý đến suy nghĩ của người khác, cũng dễ dàng bị người khác ảnh hưởng.


Cho nên vài năm trước, bọn họ phải chuyển nhà rất nhiều lần, bởi vì Tình Không không chịu nổi người khác chỉ trỏ sau lưng cô, nói cô là kẻ mồ côi cha mẹ, lại còn sống cùng với một người đàn ông ít tuổi hơn mình.


"Dù sao tôi cũng không muốn kết hôn với cậu! Tôi không chịu nổi!" Che mặt, suýt chút nữa khóc nấc lên, cô đã 30 tuổi, nhưng cô không thể lớn lên nổi, khả năng chịu đựng của cô không tốt.


Đau đầu, anh đâu có muốn ép cô! "Được rồi, được rồi, không kết hôn thì không kết hôn!" Anh cố gắng kiên nhẫn hết mức có thể, an ủi cô, "Chúng ta tiếp tục làm người nhà, OK?!"
Anh thích ở cùng những người đơn giản, bởi vì anh cũng không phải người phức tạp.


Đối với anh mà nói, phức tạp quá mệt mỏi.
Ngậm khóa vàng từ khi sinh ra không phải là lựa chọn của anh.
Mà Hạ Vũ Mạt chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Nhưng cô quá đơn giản, không ngờ rằng bước đi này mình đã sai vô cùng.


Càng kỳ quái hơn là, sau này, khi cô bị phẫn nộ làm mê muội, căn bản không hề suy nghĩ sâu xa, đề nghị kết hôn bị từ chối, vì sao thái dộ của A Á lại bình thường như vậy?!






Truyện liên quan