Quyển 5 - Chương 11
Edit: Mộc
Đội chiếc mũ rơm giản dị, theo sau cô là ông chồng với vẻ mặt buồn bực…
Mỗi bước đi, môi cô lại hơi cong lên.
Ngu ngốc, không thích thì nói ra đi chứ!
Hạ Vũ Mạt không cần một Phàn Dực Á chịu nhún nhường như thế này.
“Cô Hạ.” Phía sau, một tiếng gọi lịch sự vang lên.
Khi lông mày Phàn Dực á sắp dính vào nhau, bọn họ cùng quay đầu lại.
“Hoàng tử Thần Y.” Bất ngờ gặp được người này, cô vô cùng kinh ngạc.
Vẻ mặt nhã nhặn và nụ cười nhẹ nhàng không đổi trên gương mặt Thần Y, đôi mắt trong sạch hơn cả bầu trời xanh thẳm, nhìn cô sâu xa.
“Chờ em một chút.” Buông tay Phàn Dực Á, đến gần hoàng tử Thần Y, khí chất như gió mát, khiến cho phụ nữ không kìm được lòng muốn tìm đến nơi yên bình.
“Sao anh lại ở đây?”
Hóa ra Mạt Mạt luôn lãnh đạm với người ngoài của anh lại có vẻ rất quen thuộc với người kia.
“Đến giải sầu thôi.” Khi nói những lời này, trong mắt Thần Y lóe lên tia ảm đạm.
“Nghe nói nửa năm trước anh đã kết hôn rồi phải không?” Thật kỳ lạ, bên cạnh hoàng tử Thần Y không có bất kì ai đi theo.
“Ừ.” Thần Y gật đầu một cái, rõ ràng đây là đề tài nhạy cảm.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông sau lưng hai mắt sắp bắn ra lửa.
“Chuyện kia tôi rất cảm ơn cô.” Thần Y lịch sự nói.
“Đừng khách sáo, anh nhờ quan hệ ngoại giao với Anh sắp xếp cho Tiểu Minh vào học viện âm nhạc hoàng gia Anh, người cảm ơn phải là tôi…” Cô cũng lịch sự đáp lại.
Cả đời này, người cô thích không nhiều lắm, nhưng anh Đinh, hoàng tử Thần Y đều là những người đàn ông đặc biệt, vô cùng hấp dẫn, làm sao có thể không thích bọn họ.
“Cô biết rõ mà, tôi có ý riêng…” Đôi mắt Thần y càng thêm u ám.
Nhìn thấy gương mặt bình thản không biểu lộ gì, nhưng lại vô tình toát ra vẻ ưu thương, “Tuy là thế nhưng được lợi là hai chị em tôi.”
“Đừng khách sáo như vậy… Về sau, chúng ta có thể… sẽ trở thành người thân…” Những lời này, Thần Y nói ra có vẻ khó khăn.
Cô cũng cười nhẹ.
Mãi đến khi phía sau vang lên giọng nói lạnh như băng, “Hạ Vũ Mạt, không phải em nói muốn đi dạo bãi biển một lúc sao?”
Cô nhăn mày, Phàn Dực Á tự nhiên lại gọi hết cả họ tên cô ra?!
“Chồng cô sao? Hình như anh ấy đang khó chịu.” Giống như bạn bè nói chuyện phiếm, “Tôi xin phép đi trước.” Tuy rằng rất hiếm khi gặp nhau nhưng cô cũng không nói gì nhiều.
Cô vừa mới đi về phía Phàn Dực Á đang cố kiềm chế, đã bị anh bước nhanh tới kéo đi.
Sau khi đi một lúc, anh xác định đã thoát khỏi tầm mắt của gã hoàng tử gì gì đó không giống người bình thường, có khí chất phiêu dật, diện mạo hoàn mỹ tao nhã.
Khó chịu, hỏi đầy địch ý, “Hắn ta có ý riêng gì?”
Tuy bọn họ nói chuyện, anh không nghe rõ lắm, nhưng hai chữ này lại nghe rất rõ ràng.
Lạnh lùng liếc anh một cái, “Sao em phải nói với anh?” Đây là chuyện riêng của người khác!
Đối xử với anh thì mắt lạnh mày lạnh, đối xử với cái gã hoàng tử gì gì thì hiền lành! Mẹ nó! Anh ghen tị!
Cô bình tĩnh chờ anh giống như lúc trước, nheo mắt như con báo, ngang ngược uy hϊế͙p͙ cô, ‘nói’.
Nếu như vậy, cô có thể giải thích, cậu em trai 18 tuổi của cô có mối tình đầu là bạn học cùng lớp, cũng là em gái của người kia, nên quan hệ tương đối tốt. Nhưng cô chờ mãi cũng chỉ thấy Phàn Dực Á xoay người đi, phát tiết vào hòn đá dưới chân, hít sâu một hơi, kiên nhẫn nhịn cơn tức xuống.
“Em không muốn nói, anh sẽ không hỏi nữa.” Cho dù giọng điệu có vẻ ấm ức nhưng cũng không tỏ ra hung bạo.
Nhẫn nhẫn nhẫn!
Nhẫn nhẫn nhẫn!
Trăm nhẫn thành kim!
Ngoài dự đoán, cô nhíu mày.
Cô rất muốn nói với anh, anh như vậy không đáng yêu chút nào!
. . . . . .
Phàn Dực Á bỏ ra khoản tiền lớn bao cả một bờ cát trên đảo nhỏ.
Cho dù mặt trời nóng rực, nhưng chân chạm lên bãi cát, gió biển ùa vào mặt, trong không khí còn có mùi của biển, cả thể xác và tinh thần đều thư thái.
Cảm giác được nước biển mát mẻ nghịch ngợm vuốt lên cổ chân cô, không cần phải giang hai tay ra, cô đã có cảm giác ôm được cả trời xanh và biển rộng.
Biển, không phải là lần đầu tiên cô thấy.
Nhưng lại là lần đầu tiên cô và người đàn ông mình yêu cùng đứng ở nơi biển và trời gặp nhau.
Hai chiếc ghế dài trên bãi cát, hai chiếc ô lớn.
Bọn họ có thể cùng nhau nằm ở đây phơi nắng.
Tâm trạng của cô chậm rãi thoát khỏi u buồn một tháng nay.
Cô muốn gọi anh.
Nhưng lại nhìn thấy Phàn Dực Á đang ngẩn người.
Người bên cạnh đang nắm chặt tay đến mức trắng bệch.
Anh đang suy nghĩ gì? Tức giận giống như bị người ta cướp vợ vậy.
Giật mình, cô chợt hiểu ra một chút.
Chỉ là tâm trạng đang tốt cũng biến mất, cô hơi tức giận.
Cô biết, dục vọng chiếm giữ của anh rất mạnh, mạnh đến mức cô chỉ nhìn người đàn ông khác một cái anh cũng khó chịu.
Nhưng bây giờ, anh chịu kiềm chế chính mình như vậy là sao?
Muốn hỏi gì, muốn quát gì, sao không cứ thoải mái bộc lộ ra?
“Em đi gọi nước hoa quả.” Cô nói với anh, mặt không cảm xúc.
“Anh đi!” Anh nhảy dựng lên, vẻ mặt lấy lòng.
Bãi cát này anh đã bao hết, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không được phép vào.
“Không cần! Nếu không muốn chọc tức em thì anh ngoan ngoãn chờ ở đây đi.” Cô lạnh lùng bảo anh. Vậy mà Phàn Dực Á cũng chỉ thở phì phì kiềm chế, miệng khẽ nhếch lên, “Được, đều nghe lời em.”
Đáp án của anh làm cô dở khóc dở cười.
Anh có cần thiết phải như vậy không?
Cô xoay người, chưa đi được mấy bước thì anh đã đuổi theo, khoác một chiếc áo trắng lên ngoài áo tắm cảu cô, “Trời lạnh… không mặc sẽ bị cảm…” Anh lo lắng, giải thích thừa thãi.
Trời lạnh sao?
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rực trên cao, nhìn lại bộ áo tắm vô cùng bảo thủ của mình.
Người đàn ông này…
Kéo lại chiếc áo, cô tùy tiện vâng một tiếng.
. . . . . .
Đi ra khỏi khu vực bãi cát thuê, cô bê hai ly nước quả, nhăn mày suy nghĩ một chút.
Cuối cùng cô cũng có quyết định.
Đưa một ly nước cho nhân viên phục vụ, ý bảo anh ta đưa đi.
“Nói với người đàn ông ở đằng kia, vợ anh ta đi bãi biển khỏa thân bên cạnh phơi nắng, bảo anh ta ngoan ngoãn chờ ở đây,” cô lạnh lùng để nhân viên chuyển lời.
Cô ngồi ở góc tối, vừa uống nước trái cây vừa lạnh nhạt chờ đợi.
. . . . . .
Quả nhiên, lập tức có một người đàn ông tức giận đến mức đỉnh đầu cũng sắp bốc khói chạy ra khỏi bãi cát.
“Nói! Cái bãi biển khỏa thân quái quỷ kia ở đâu?” Nhân viên phục vụ đáng thương bị anh tóm cổ áo, vừa hung hăng đi về phía trước vừa kéo theo, suýt nữa thì bị vặn gãy cả cổ.
Phì một tiếng, cô cười càng đậm hơn.
Cô cảm thấy mình đúng là một người phụ nữ xấu xa.