Quyển 6 - Chương 7
Cởi bỏ lớp áo đen, chỉ còn lại lớp áo lót mỏng, xõa mái tóc dài như thác, Hạ Vũ Mạt bây giờ, xinh đẹp rực rỡ chỉ vì một người đàn ông.
Vị quân vương dịu dàng như nước.
“Bệ hạ, đêm đã khuya, ngài nên đi ngủ đi.” Đổ kem dưỡng da lên tay, cô quay đầu lại, nhẹ nhàng nhắc nhở người đàn ông vừa xử lý công việc vừa dùng vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng vỗ về bé trai đang ngủ.
“Ừ.” Thần Y nhẹ giọng đáp, sợ đánh thức đứa con đang ngoan ngoãn nằm ngủ bên khuỷu tay của anh.
Cô tiến lên, cẩn thận đón lấy con, thật nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc giường lớn.
Sắp xếp cho con xong, Thần Y cũng bỏ công việc lại, cô cởi áo khoác ngoài giúp anh, cẩn thận phát hiện ra tay anh bị cứng một chút, vì thế vội vàng xoa bóp cho anh, cánh tay anh chắc bị con dựa vào đến tê cứng, dặn dò, “Bệ hạ, lần sau nếu tay bị tê thì nhất định phải nói ra.”
Nhưng Thần Y lại nhìn vợ, đôi mắt trong suốt như suối dần trở nên thâm trầm, “Mạt, hôm nay em không yên lòng…”
“Vậy sao?…” Cô nín thở, không có biểu hiện gì.
Thần Y mỉm cười, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước, “Em đã gọi tôi là bệ hạ cả một buổi tối rồi.” Vài năm nay, anh và cô đã rất ăn ý, sau khi đóng cửa phòng, anh và cô không phải quốc vương với vương phi, chỉ là một đôi vợ chồng bình thường đã giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.
Lòng cô hoảng hốt, thật vậy sao? “Thần Y…” Quả thật, đêm nay tâm trạng của cô rất rối loạn.
Đôi mắt vẫn xuất hiện trong giấc mộng quen thuộc mỗi đêm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, làm sao cô có thể không rối loạn?
“Mạt, là anh ta phải không?” Cúi đầu, cụp mắt xuống, Thần Y nhỏ giọng hỏi, “Phía bên phải, người thứ ba hàng cuối cùng, hẳn là anh ta.”
Anh đã từng gặp chồng trước của vợ mình, tuy rằng ấn tượng lúc ấy không sâu sắc lắm, hơn nữa khi đó anh cũng không để tâm, nhưng anh vẫn có khả năng nhìn qua thì sẽ không quên.
Cho nên khi người đàn ông kia xuất hiện, anh rất ngạc nhiên, mà Hạ Vũ Mạt kiếm cớ không ra dự tiệc càng chứng tỏ điều đó.
Thần Y luôn có tấm lòng trong sáng dịu dàng, cô biết, cô không thể lừa được anh.
Đối với Thần Y, cô không cần nói dối, vô cùng tin tưởng, trái tim không cần đề phòng.
Cô không nói gì, xấu hổ, bối rối gật đầu.
Thật ra khi cô tổ chức tiệc luôn xem trước danh sách tham dự, cũng cẩn thận điều tr.a xem người tham gia có kiêng ăn món gì không, nhưng không ngờ lại thấy tên anh trong danh sách.
Cả buổi tối, tuy cô vẫn luôn cúi đầu, nhưng lại sắp bị lửa giận trong mắt người thứ ba ngồi ở hàng cuối cùng bên phải thiêu đốt.
Lúc ấy, cô chỉ có thể cố bình tĩnh, thật ra cô rất sợ.
Sợ anh vẫn trẻ con như trước kia.
Nhưng không ngờ là ngoại trừ lúc đầu Phàn Dực Á bị Diệp Thánh Kiệm kéo cổ tay, sau đó không hề tỏ ra thô lỗ.
Có lẽ, ba năm xa cách, dục vọng chiếm giữ của anh với cô đã không còn mạnh mẽ như trước đây.
Ba năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Giống như cô vậy.
Mỗi người đều có con đường mình phải đi.
Anh và cô, từ lâu đã xa cách, giờ thì xa xôi vô cùng.
Nhưng cô vẫn không hiểu, đã ba năm, vì sao anh lại xuất hiện ở đây?
. . . . . .
Bàn tay ấm áp trùm lên mu bàn tay hơi lạnh của cô, “Mạt, ba năm trước, khi chúng ta kết hôn, tôi đã nhận lời em, em có quyền tự do theo đuổi hạnh phúc của mình, không cần phải đi theo giúp anh lừa người ta cả đời trong hoàng cung…” Những lời còn lại anh không nói nốt.
Quả thật, ba năm trước, anh đã từng hứa hẹn như vậy.
Khi đó, trong lòng có phần nhiều là cảm kích và áy náy, tuy rằng tâm trạng hiện giờ đã khác hoàn toàn..
. . . . . .
Bàn tay Thần Y rất ấm, không giống ba năm trước, khi bọn họ kiên định cầm tay nhau đều là lạnh lẽo tuyệt vọng.
“Thần Y, anh suy nghĩ nhiều rồi. Không phải đã nói rồi sao, cả đời này chúng ta sẽ sống cùng nhau thật tốt…” Cười nhạt, cô trấn an anh.
Hạ Vũ Mạt ba năm trước là đứa bé chăn cừu, Hạ Vũ Mạt sau ba năm, sự thật và dối trá đã không thể phân biệt được nữa.
Thông cảm, mỉm cười khoan dung, cô không muốn nói thì anh sẽ không làm cô phiền lòng.
Cô trở thành vương phi của anh, trước mặt người khác là thân phận vô cùng rực rỡ, nhưng anh lại luôn cảm thấy xấu hổ với cô.
Nếu không phải vì thân phận này, Hạ Vũ Mạt có thể trở thành chim yến xinh đẹp, tự do tự tại trước đây.
Sẽ không giống như bây giờ, dung mạo tươi đẹp như hoa bị lớp áo đen che kín.
Vợ chồng nằm trên chiếc giường lớn, tay người vợ đặt lên eo đứa con đáng yêu nằm giữa, tay người chồng vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa bé.
Bọn họ giống như người một nhà hòa thuận, hạnh phúc hơn bất kì ai.
“Mạt, tôi đã mua một du thuyền rất lớn cho Ban Đạt, vài ngày nữa tôi sẽ sắp xếp một buổi lễ để đưa em và con ra ngoài chơi một chút.”
Ngày ấy Ban Đạt vô tình thì thầm rằng muốn một cái thuyền “lớn ơi là lớn”, không ngờ Thần Y lại để tâm.
“Thần Y, thằng bé chỉ đòi mô hình mà thôi.” Cô cười khổ nhắc nhở anh.
Cái mô hình này ‘lớn’ thật, đã không mua thì thôi, còn mua là mua luôn chiếc du thuyền dài một trăm bốn mươi mấy mét.
“Tôi biết.” Nhưng anh lại thật sự muốn đem toàn bộ những gì tốt nhất trên thế giới này cho thằng bé.
Vì có đứa bé này mới có Thần Y hiện giờ, vì đứa bé này mà trái tim anh đôi khi không còn giày vò đau khổ trong địa ngục.
“Mạt, Ban Đạt không còn nhỏ nữa, cũng nên lập nó làm thái tử, tôi muốn đề xuất việc này lên nghị viện, được không?”
Cô thở dài một hơi, “Thần Y, công chúa Pakistan đã rất khó chịu với em rồi… Chuyện lập thái tử để sau này hãy nói được không?” Về việc lập thái tử, cô vẫn luôn tìm cách trì hoãn, bởi vì cô luôn cảm thấy vị trí này không nên thuộc về Ban Đạt… Cho dù Thần Y luôn nói rằng không có Ban Đạt sẽ không có đất nước bây giờ…
“Không phải em không biết tôi vẫn luôn muốn phế cô ta, trước kia còn chưa cứng cáp, lo lắng Pakistan, hiện giờ đã khác rồi.” Cho dù phải gây chiến anh cũng không sợ hãi.
“Thần Y, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đúng không?” Nếu không phải cô vẫn khuyên nhủ Thần Y thì công chúa Pakistan đã không còn là vương phi thứ nhất từ lâu rồi.
Biết là cô không muốn nói nhiều về đề tài này, cũng có chút phản cảm, anh đành bình tĩnh chuyển chủ đề.
“Hình như hôm nay bệnh ho của Ban Đạt đỡ hơn thì phải.” Anh luôn cẩn thận với con.
“Vâng, em đã hầm cho nó ít thuốc thông họng.”
“Ừ, nhưng đừng ăn quá nhiều, nó còn nhỏ như vậy dễ bị yếu đi, không thể bổ quá.”
“Thần Y, cổ họng của anh cũng bị khó chịu không? Ngày mai em sẽ hầm thêm cho anh nữa.”
“Được….”
Trên giường lớn, hai người nói chuyện qua lại.
Thật ấm áp.
Trước khi cô 25 tuổi, chỉ có một chiếc giường đơn.
Sau khi cô 25 tuổi, nghĩ rằng từ nay về sau có thể chia xẻ chiếc giường đôi với Phàn Dực Á, người cô yêu đến tan nát cõi lòng, yêu đến trái tim cũng thành tro bụi.
Nhưng hóa ra sợi tơ hồng hôn nhân lại được Nguyệt Lão đã sắp đặt cho cô vô cùng đặc biệt.
Khi nào buông tay ai, khi nào nắm tay ai.
Giống như lúc ấy, cô hoàn toàn không nghĩ rằng người làm cô rút đi lớp vỏ cứng rắn sắc nhọn lại là Thần Y dịu dàng như gió xuân.
Tuy rằng sự ấm áp này rất bình thường, hạnh phúc không liên quan đến tình yêu.
. . . . . .
Đêm đã khuya, hai người trên chiếc giường đôi từ từ nhắm mắt lại, đều không thể đi vào giấc ngủ.
Người không yêu nhau thì chính là đồng sàng dị mộng sao?
Không yêu chẳng lẽ không thể thực sự bên nhau mãi mãi sao?
Cho dù hai người đều có hạnh phúc bình yên?…
Không có tình yêu sâu đậm cũng có thể hạnh phúc bình yên.
Bởi vì bọn họ đều cứu vớt lẫn nhau.