Quyển 7 - Chương 4
Edit: Mộc
Cửa mở ra, cô đã mặc quần áo chỉnh tề.
Ngoài cửa, Thần Y rất nghiêm túc, còn có một đám người hoàng thất mang vẻ mặt chính nghĩa đầy căm phẫn.
“Cho ta một lời giải thích.” Tuy vẻ mặt nghiêm trọng nhưng Thần Y vẫn không nổi giận, hỏi thật bình tĩnh.
Anh luôn có thể khống chế tình cảm của mình rất tốt.
Nhưng cô biết, trái tim Thần Y đang bị khóa ở trong những tiếng nhục nhã, rầu rĩ, trái tim anh bị khóa giữa tổn thương.
Nói cho cùng, cô vẫn là vợ anh.
“Thật xin lỗi, Thần Y…” Cô không biết nói gì hơn.
Đời này, cô không thẹn với bất kì ai, chỉ có mình anh, cô không biết phải làm thế nào.
Thần Y đã cho cô rất nhiều thời gian và bao dung, nhưng hiện giờ lại chỉ đổi được sự phản bội và nhục nhã từ cô.
Thần Y nhìn lướt qua cô, nhìn người đàn ông tuấn tú cứng cỏi phía sau cô.
Là chồng trước của cô.
Trái tim anh chợt co rút.
Nhưng môi anh chỉ khẽ nhếch lên một chút, lại nói, “Mạt, tránh ra, anh biết em không phải là người phụ nữ như thế.” Anh bước vào trong phòng, vô cùng bình tĩnh.
Phàn Dực Á chắn trước mặt cô, hai người đàn ông, lạnh lẽo nhìn nhau.
“Tránh ra!” Giọng nói của Thần Y vô cùng lạnh lùng.
Đối với cô, Thần Y luôn dịu dàng như gió xuân, vẻ mặt lạnh lùng như thế này là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
“Không liên quan gì đến cô ấy, là tôi ép buộc cô ấy!” Phàn Dực Á nhận hết trách nhiệm về mình.
“Vợ của tôi mà tôi còn không tin tưởng sao?!” Một câu lạnh nhạt của Thần Y khiến trái tim Phàn Dực Á khó chịu.
Anh cứng đờ người.
Tin tưởng…
Ba năm trước đây, nếu anh có thể tin vào sự cứng cỏi của cô, tin tưởng cô yêu anh, như vậy, ngày hôm nay, có phải bọn họ sẽ không thành ra thế này không?!
Vốn dĩ anh đương nhiên có quyền ở bên cạnh cô, hiện giờ thật buồn cười, lại trở thành gian phu.
Thần Y thản nhiên nhìn lướt qua căn phòng, chú ý từng góc nhỏ nhất.
Ánh mắt anh dừng lại ở góc tường, chỗ còn một vai tia khói yếu ớt.
Ánh mắt càng lạnh thêm vài phần.
“Trói vương phi tới đây.” Anh lạnh lùng ra lệnh.
Một đám người xông về phía cô và Phàn Dực Á.
“Từ từ.” Anh chỉ về phía công chúa Pakistan đang vui sướng, giọng nói lạnh nhạt, “Là vị vương phi này, trói tới đây!”
Giọng nói của anh không có vẻ tức giận, thậm chí một chút phập phồng cũng không, nhưng quyết định của anh lại khiến mọi người bất ngờ, khiến mặt công chúa Pakistan tái nhợt.
“Bệ hạ… Ngài, ngài…” Công chúa Pakistan vừa rồi còn tố cáo trước mặt mọi người, thêm mắm dặm muối, mồm năm miệng mười, bây giờ thì cứng họng.
“Tự cô nói đi, cô đã làm chuyện tốt gì.” Biểu cảm trên mặt Thần Y giống như tất cả những gì đang diễn ra không hề liên quan đến anh, “Tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội, nhưng sự nhẫn nại của con người chỉ có giới hạn thôi.”
Saman đứng ngoài cửa, vẻ mặt buồn bã.
“Bệ hạ… oan uổng, thật oan uổng…” Công chúa Pakistan run rẩy, cả người mềm nhũn, để mặc thị vệ trói mình lại, không còn sức lực phản kháng.
“ch.ết cũng không hối cải!” Thần Y không nhìn cô ta, tuyên bố với mọi người, “Vương phi thứ nhất lợi dụng hương tình để hãm hại Mạt vương phi thất trinh, ném vào trong biển, sống ch.ết theo ý trời!”
Hương tình… chỉ có Saman biết anh Thần Y căm hận thứ hương này như thế nào… Ánh mắt cô càng thêm đau khổ… Alla phù hộ, tất cả quá khứ đã rời xa anh Thần Y, đừng để linh hồn anh phải chịu thêm giày vò…
Cô yên lặng cầu nguyện.
Một người phụ nữ tay trói gà không chặt, bị trói lại, ném vào trong biển thì còn có thể sống sao?!
Mọi người đều kinh hãi nhưng không có ai hé răng.
Bởi vì quốc vương xử phạt như thế là hợp tình hợp lý.
“Bệ hạ… Thiếp biết sai rồi… Tha mạng!…. Xin hãy nể tình Pakistan từng hỗ trợ bệ hạ giành được ngai vàng, bệ hạ, xin tha mạng!…” Bất kể công chúa Pakistan cầu xin như thế nào, mặt Thần Y vẫn lạnh lùng như cũ.
“Bùm” một tiếng, một người còn sống sờ sờ, bị trói chặt, ném vào lòng biển đen tối.
“Bệ hạ, cho dù Mạt vương phi bị hãm hại thì vẫn phạm tội thất trinh, thiên lý không thể dung tha, xin bệ hạ định đoạt!”
“Xin bệ hạ hãy vị sự trong sạch của đức tin, ban ch.ết cho Mạt vương phi!”
“Bệ hạ, xin dựa theo pháp luật của quốc gia, bắt Mạt vương phi dạo phố, ném đá đến ch.ết!”
“Bệ hạ, xin hãy mau chóng quyết định, không thể để mất mặt hoàng thất được!”
Từng vị thành viên hoàng thất lên tiếng, ngay cả Thủ tướng cũng quỳ xuống.
Phàn Dực Á càng nghe càng kinh hãi, vì sao đều nhằm vào cô? Dạo phố, ném đá đến ch.ết… Có nhầm không vậy!
Anh che chở chặt chẽ cho cô ở phía sau mình.
Nhưng môi Hạ Vũ mạt chỉ khẽ nhếch lên như cũ.
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ!”
Từng tiếng thúc giục vang lên.
Ánh mắt Thần Y và cô đan vào nhau.
Thần Y nhìn vào mắt cô, không một gợn sóng, không cảm xúc, giống như cục diện đáng buồn này.
Cô biết, cô làm Thần Y thất vọng, cô đã làm Thần Y đau lòng.
Chỉ khi nào Thần Y bảo vệ chính mình mới lộ ra vẻ mặt ấy.
“Bệ hạ.” Cô từ tốn mở miệng, “Xin hãy dựa theo luật pháp của Ả-rập để xử lý.”
Ở Ả-rập, tội thông ɖâʍ, nữ sẽ bị diễu phố, nếm đá đến ch.ết, nam… chỉ bị giam một tháng là được.
“Bệ hạ! Xin lập tức quay về, mang Mạt vương phi ra diễu phố thị chúng!” Một thành viên hoàng thất oán giận tiếp lời.
Con ngươi Thần Y vẫn tĩnh lặng như cũ, giống như đã ngăn cách mình với thế giới này.
Anh Thần Y, không nên! Không nên đâu!
Không nên làm chuyện khiến mình hối hận! Anh Thần Y, không nên!
Chỉ có Saman tiến lên, không ngừng giật cánh tay anh, không ngừng lo lắng ra hiệu bằng động tác.
Chớp lấy thời cơ, Phàn Dực Á đột nhiên vơ lấy cái ghế, khiến đám người hoàng tộc vốn chưa bao giờ chịu khổ hoảng sợ tránh ra ngoài, anh kéo tay Hạ Vũ Mạt, “Mạt Mạt, chạy mau!”
Nhưng mà, chân cô giống như đã xơ cứng lại, không thể nhúc nhích.
Bé con của cô… đang ở đâu?
Chắc Thần Y đã ra lệnh mang nó đi rồi.
Phàn Dực Á trừng mắt với cô, phát hiện ra cô chỉ bình tĩnh nhìn Thần Y, “Bệ hạ, người sẽ đối xử tốt với Ban Đạt, đúng không?!”
Sống ch.ết của cô không quan trọng, quan trọng nhất là Phàn Vũ.
Rất nhanh sau đó, thị vệ lập tức vây quanh bọn họ.
“Em cho là đứa bé không có mẹ bảo vệ sẽ hạnh phúc sao?” Thần Y thản nhiên hỏi.
“Sẽ!” Cô nói như chém đinh chặt sắt, “Bệ hạ không được cha mình bảo vệ nên mới phải chịu nhiều đau khổ, nhưng Ban Đạt thì khác!” Cô nhìn Thần Y, rồi lại nhìn Phàn Dực Á.
Bất kể thế nào, con của cô sau này sẽ có hai người đàn ông bảo vệ, sẽ an toàn vô cùng!
“Mạt, chúng ta không đến mức phải như vậy.” Nhưng Thần Y không muốn đáp ứng cô, bởi vì… Anh không muốn cô ch.ết.
“Nhưng mà, bệ hạ, người không thể không làm vậy.”
Cô sẽ không xin Thần Y cho cô một con đường sống, cái mạng này của Hạ Vũ Mạt là do Thần Y Abdulla nhặt về.
Chỗ cao phải chịu lạnh, càng là người ở địa vị cao thì càng là thân bất do kỷ.
“Ban ch.ết!”
“Ban ch.ết!”
“Ban ch.ết!”
Thấy Thần Y vẫn không tỏ thái độ gì, những người đó càng lúc càng kích động.
Phàn Dực Á hận đến nghiến răng, đám người này… nếu biết trước thì đáng lẽ anh nên hạ độc trong đồ ăn, độc ch.ết bọn họ!
“Được, ta sẽ cho các người một đáp án vừa lòng.” Thần Y nói một câu dập tắt sự phẫn nộ của mọi người, cũng khiến Phàn Dực Á nóng nảy trừng lớn hai mắt.
Cả người anh bị đám thị vệ trấn áp, không thể nhúc nhích.
“Tôi nói rồi, tất cả là do tôi làm, không liên quan đến cô ấy, muốn giết thì giết tôi đây này!” Thật là điên lên mất! Hắn ta cắm sừng anh lâu như vậy, thế mà đổi thành hắn bị cắm sừng một lần đã đòi xử tử anh, con mẹ nó, chẳng có công bằng gì hết!
“Anh cũng muốn ch.ết cùng sao?” Thần Y không biểu lộ cảm xúc gì, hỏi anh, “Bị giam một tháng hoặc ch.ết cùng cô ấy, tự chọn lấy một cái đi.”
“Giam cầm một tháng!”
“Tôi ở cạnh cô ấy!”
Hai đáp án vô cùng quyết đoán phát ra từ hai cái miệng.
“Thần Y! Theo luật của Ả-rập, tội thông ɖâʍ thì đàn ông chỉ bị giam cầm thôi! Không cần phải chịu ch.ết với nhau!” Cô nhắc nhở Thần Y, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng mọi người vẫn nhận ra cô đang lo lắng.
“Không! Tôi phải ở cạnh cô ấy!” Phàn Dực Á ngăn cô lại, từ lúc tính toán vụ cướp này, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần thất bại.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ tạo thành cục diện như vậy, sẽ hại ch.ết cô… nếu đã thế, bất kể thế nào, anh cũng phải ở cạnh cô!
“Bệ hạ, xin hãy cho cả hai người này diễu phố, ném đá đến ch.ết!” Một người nữa lại e thiên hạ không loạn, tiếp tục ép buộc.
“Diễu phố?” Thần Y cười lạnh, “Mặt mũi hoàng gia còn chưa mất hết phải không? Đầu tiên là khi ta còn chưa là thái tử, yêu thích đàn ông, bị người trong thiên hạ nhạo báng, hiện giờ vương phi thông ɖâʍ, các người thật ra đang mưu đồ cái gì hả?!” Giọng nói của anh không lớn nhưng lại lạnh lẽo đến mức làm người ta run lên.
Yêu thích đàn ông? Phàn Dực Á lắp bắp kinh hãi.
Thảo nào, vừa rồi tuy ý loạn tình mê, nhưng khi tiến vào thân thể cô, cảm giác vừa nhanh vừa chặt, rõ ràng không giống với việc cô có người đàn ông khác.
Hạ Vũ Mạt và Saman đều tỏ ra khó hiểu, vì sao lại tự nói mình như vậy?! Rõ ràng anh không như thế!!! Tất cả đều do đám người sài lang này…!!!
“Bệ hạ, bất kể thế nào, xin ngài lập tức xử tử vương phi!” Thủ tướng lại lên tiếng, mặt không đổi sắc yêu cầu.
Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền.
Vị trí hoàng đế này, nói đúng ra cũng là do mọi người hợp sức đưa lên.
Ba năm trước đây khi chuẩn bị hủy bỏ tư cách của vị hoàng đế thích đàn ông này, là Mạt vương phi can đảm và đứa bé trong bụng làm ổn định đế vị, cũng khiến bọn họ thay đổi, tiếp tục duy trì vị vua mới.
Nhưng hiện giờ cũng tuyệt đối không cho phép có kẻ khinh thường lời dạy của thánh Ala!
“Các người muốn thế nào thì làm thế đi!” Thần Y cười lạnh.
Saman bịt chặt miệng, nước mắt chảy xuống.
Cục diện đến mức này, không ai có thể thay đổi….
Thủ tướng vỗ tay, bốn thị vệ nâng một cái thùng rất lớn vào, bên trong có rất nhiều tảng đá nặng trịch, “Vì giữ thể diện của bệ hạ và hoàng thất, thần đề nghị cho Mạt vương phi vào trong này, chìm theo đá xuống đáy biển, trọn đời không được siêu sinh!”
Vẻ mặt bình tĩnh của Thần Y chợt cứng lại một chút.
“Bệ hạ, thần biết, ngài và Mạt vương phi là vợ chồng tình thâm, nhưng mà… Bệ hạ không biết bơi…” Ngụ ý rằng nếu dùng phương pháp khác thì rất có thể Thần Y sẽ có cách lén cứu Mạt vương phi.
“Xin bệ hạ hãy sáng suốt!”
“Xin bệ hạ hãy sáng suốt!”
Tiếng hò hét nối tiếp nhau vang lên.
“Các người nói thế nào thì làm thế đi!” Thần Y thản nhiên cụp mắt, vẻ mặt ch.ết lặng.
Anh lại nhớ tới thiếu niên giống như con rối kia.
Saman lo lắng lắc đầu, kéo tay anh Thần Y, lại phát hiện tay anh cũng lạnh như trái tim anh vậy.
Tay của anh Thần Y đã rất lâu không lạnh như thế…
Saman, thật ấm áp… Từng có người bị thương ôm chặt cô, sưởi ấm…
Thần Y cứng đờ, rút tay khỏi Saman.
Ai cũng không thể cho anh ấm áp… Anh không còn muốn ai sưởi ấm cho mình nữa…
Anh im lặng nhìn Hạ Vũ Mạt, “Thật xin lỗi.” Thở nhẹ ra ba chữ này, anh xoay người rời đi.
. . . . . .
Những người đã từng cho anh ấm áp, anh không thể giữ nổi một ai.
. . . . . .
“Mạt Mạt, em sợ không? Anh không sợ đâu!” Phàn Dực Á giữ chặt tay cô, vô cùng kiên định.
Vì rất nhiều chuyện ngoài ý muốn nên không thể bảo vệ được người mình yêu.
Nếu đã như vậy, trên đường xuống suối vàng, anh sẽ đi cùng cô.
“Tôi không muốn bị anh dây dưa đến ch.ết! Anh đi đi!” Cô lạnh lùng đẩy anh.
“Nhưng làm sao bây giờ? Cho dù đến già, đến ch.ết, đến tận thế, anh cũng chỉ muốn ở bên cạnh em.” Anh không tức giận, chỉ cười, cười như trẻ con.
Rất lâu, rất lâu rồi không thấy nụ cười ngây thơ ấy của anh.
“Ngu ngốc! Anh đi đi! Xin anh đi đi…” Cô mắng to, nhưng anh vẫn cười đầy khí phách.
Đôi mắt lạnh nhạt không còn duy trì được vẻ lạnh lùng nữa, nước mắt đọng trên lông mi.
“Không cần nhiều lời! Gian phu ɖâʍ phụ!”
Ở đây không có đá, toàn bộ đá đã bị nhét vào trong thùng, người của hoàng tộc đành chạy tới, muốn đá một cú, nhổ một ngụm nước bọt.
Anh ôm chặt lấy cô, không cho bất kì ai làm tổn thương cô.
Khi mọi người công kích, chỉ có cô gái câm điếc kia che trước mặt bọn họ, lo lắng đẩy những người đó ra.
Bởi vì Thần Y từng tuyên bố rằng sẽ bảo vệ cô gái trước mặt toàn dân nên không ai dám lỗ mãng, sợ làm cô ấy bị thương.
Nhưng cuối cùng, cô gái vẫn bị người ta đẩy ra.
Nắp thùng bị đóng lại.
Cuối cùng, nước mắt của cô rơi xuống.
Anh vẫn ôm cô thật chặt như cũ.
Bất kể là thùng bị nâng lên, rung lắc dữ dội, nước biển tràn đầy vào trong nháy mắt, chìm vào bóng tối lạnh lẽo.
Đến già, đến ch.ết, đến tận thế, anh sẽ không bao giờ… buông cô ra!