Chương 4

Bia rượu gì cơ? Vương Tiểu Thiên vốn định lên tiếng bảo không cần rượu, nhưng thấy cậu thanh niên hút thuốc và cậu béo đã dùng nước sôi tráng cốc, nghĩ đi nghĩ lại rồi cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ có lông mày hơi cau lại, ấn tượng về ba người kia càng không tốt.


Khi cậu đi vào ký túc, nhìn cái đầu tiên đã thấy ba người đang ngồi đó chơi game, lòng đã không thoải mái lắm rồi, giờ lại thấy bọn họ đều uống rượu, chỉ thấy ba người này cứ như không đến để học đại học mà là một đám người trẻ không có mơ ước, đến đại học để sống cho qua ngày, đặc biệt là cậu thanh niên kia, chơi game, hút thuốc, uống rượu, sở thích không tốt đều có cả, đúng là chẳng ra gì.


Trong mắt Vương Tiểu Thiên, chơi game và đánh bạc chẳng có gì khác nhau, cả hai đều sẽ khiến con người mê muội, sa đọa.
Đại gia con lai ngồi bên cạnh Vương Tiểu Thiên thấy cậu cau mày bèn hỏi: “Không biết uống rượu hả?”


“Ừ.” Vương Tiểu Thiên gật đầu, thực ra lần đầu tiên cậu uống rượu chính là trong buổi tiệc tốt nghiệp trung học hai tháng trước, cũng không uống mấy, chỉ có bốn năm cốc bia thôi, kết quả sáng hôm sau tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, khó chịu đến mức Vương Tiểu Thiên chẳng muốn uống nữa.


“Vậy uống ít thôi.” Đại gia con lai nói, cầm chai bia lên thành thạo mở hai chai, sau đó rót đầy một cốc thủy tinh nhỏ cho Vương Tiểu Thiên.
Đây chính là uống ít thôi mà cậu nói hả? Vương Tiểu Thiên cụp mắt lạnh lùng nhìn cốc bia đầy ăm ắp, làm thinh.


“Nào, cạn một cốc, chúc mừng bốn chúng ta lần đầu tiên gặp mặt.” Đại gia con lai giơ cốc lên trước tiên, nói chuyện động tác tự nhiên khéo léo, nhìn một cái là biết đã quen tiệc rượu rồi.


available on google playdownload on app store


Vương Tiểu Thiên cũng không thể không nể mặt hắn, cho dù không thích uống rượu nhưng vẫn giơ cốc lên cụng hờ một cái với ba người rồi nhấp một ngụm, uống xong nhìn lại, ba người kia đều đã cạn rồi.
Vương Tiểu Thiên cũng không để ý đến bọn họ, vẫn để cốc bia đầy ụ xuống, cầm đũa lên.


Mọi người thấy cậu chỉ nhấp một chút cũng không nói gì, sau đó cậu thanh niên hút thuốc nói: “Mọi người giới thiệu cụ thể cái nhỉ, tiện tìm hiểu nhau luôn, tôi Đoàn Sách, nhà ngay trong thị trấn dưới thành phố X, tuy không phải học lại nhưng hồi tiểu học không hiểu chyện, đúp một năm, sinh tháng 11 năm XX, chắc là lớn nhất trong phòng mình rồi nhỉ?”


Vương Tiểu Thiên liếc nhìn cậu ta, “Tôi học lại một năm, lớn hơn cậu một tháng.”
Đồng thời thầm nghĩ, hồi tiểu học vì không hiểu chuyện mà bị đúp? Chắc là đánh nhau.
Chơi game, hút thuốc, đánh nhau, uống rượu, người này sao đỗ được vào trường A nhỉ? Kỳ cục.


Mọi người nghe Vương Tiểu Thiên nói cũng sinh năm XX đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Tôi còn tưởng anh nhỏ nhất chứ.” Cậu con lai mặt đẹp như họa ngồi cạnh Vương Tiểu Thiên nói: “Mặt anh non ghê, bảo mười lăm tuổi tôi cũng tin.”


Nói xong thò tay định nhéo má Vương Tiểu Thiên, bị Vương Tiểu Thiên liếc thấy, không thèm né đi, giơ tay túm lấy cổ tay đối phương, hơi mạnh tay đè tay hắn xuống, không cho hắn chạm vào mặt mình.
Đại gia con lai cười, rụt tay lại.
Lúc này cậu béo nói: “Tao cũng học lại một năm, cơ mà sinh tháng 12.”


Hóa ra trong bốn người phòng này, có ba người đều lớn hơn sinh viên bình thường một tuổi, hơn nữa ngày sinh còn sát rạt nhau.
“Nói vậy tôi nhỏ nhất à?” Đại gia con lai kinh ngạc: “Tôi còn đi học sớm một năm này, nhỏ hơn mọi người hai tuổi lận.”


Mới 17? Vương Tiểu Thiên liếc sang, đôi con ngươi đen thui quét lên quét xuống chiều cao một mét chín hơn của hắn, nghi ngờ người nước ngoài đều ăn hormone mà lớn.
“Vậy Tiểu Thiên là lớn nhất rồi.” Cậu thanh niên nói, gọi như thân thiết lắm, sau đó cười đề nghị: “Vậy phòng trưởng cho cậu làm nhé?”


Vương Tiểu Thiên ngẫm nghĩ tính tình ba người này, chỉ cân nhắc vài giây rồi nhận ngay: “Được.”
Không muốn để ba người này có cơ hội sai khiến cậu, phòng trưởng cứ để mình làm thì tốt hơn.


Hai người khác cũng không ý kiến, sau đó Vương Tiểu Thiên biết cậu béo tên Lưu Chủ Kiến nhà ở tỉnh bên cạnh, nhà mở cửa hàng tạp hóa, còn bố mẹ cậu thanh niên tên Đoàn Sách kia lại là công chức, cũng là gia đình trung lưu bình thường như Lưu Chủ Kiến, khủng nhất chính là đại gia con lai kia, cho dù Vương Tiểu Thiên đã sớm nhìn ra gia cảnh hắn không bình thường từ cái máy tính ba màn hình khoa trương kia, nhưng vẫn không ngờ được hắn lại là người thừa kế của một công ty lớn.


“Tiêu thị gia cư?” Vương Tiểu Thiên hình như đã từng nghe tên công ty này, nhưng cậu sống mười chín năm hầu như đều chỉ có học hành, từ cấp hai đã bắt đầu kiếp sống nội trú, thời gian xem tivi trong năm gần như không đến 24 tiếng, vì thế không hiểu lắm.


(“Gia cư” và “gia cụ” – đồ dùng trong gia đình phát âm giống nhau)
Mọi người thấy cậu như hiểu như không, thế là Đoàn Sách nhắc: “Trên đường cậu đi taxi đến trường có thấy một tòa nhà to hình bầu dục gần trường không? Trên có ghi “Tiêu thị gia cụ thành” ấy?”


Vương Tiểu Thiên bình thản nói: “Tôi đi tàu điện ngầm đến, không thấy.”
Cậu thanh niên sờ mũi, không nói gì, còn Tiêu Ngọc Hoành thì cười rõ tươi: “Hôm nào tôi dẫn anh đi xem nhé?”
Vương Tiểu Thiên từ chối: “Tôi cũng không mua đồ gia dụng.”


Vừa hay lúc này món cá om dưa lên, Vương Tiểu Thiên cầm đũa nếm thử một miếng, lòng thầm tính, tiền nguyên liệu 30 tệ là nhiều nhất.
Tuy Vương Tiểu Thiên không nể mặt phú nhị đại nhưng Tiêu Ngọc Hoành cũng không để ý, quay sang hỏi tình hình của Vương Tiểu Thiên: “Nhà anh ở phía nam hả?”


“Khẩu âm giống Đài Loan.” Đoàn Sách đoán: “Tỉnh Y hả?”
“Ừ.” Vương Tiểu Thiên gật đầu, cũng không giấu tình hình nhà mình: “Bố tôi là nông dân.”
Dừng lại một chút rồi lại nói: “Thế nên sau này chắc không thể ra ngoài ăn uống linh đình như này với các cậu được.”


Ba người không nói gì, đã phát hiện ra người này rất không biết ăn nói, đặc biệt là nhìn tình hình mà nói.


Vương Tiểu Thiên cũng không nói rõ quá, cảm thấy không cần phải nói hết chuyện nhà mình ra, còn ba người cùng phòng ít nhiều cũng biết tính cậu rồi nên không hỏi nhiều, sau đó Vương Tiểu Thiên hầu như chỉ cắm đầu ăn, ba người kia thì vừa nói vừa cười tám không ít chuyện.


Bữa cơm này, Vương Tiểu Thiên ăn còn nhiều hơn cả cậu béo cả người toàn thịt, thỉnh thoảng vì khát nước nên miễn cưỡng uống hai cốc bia nhuận họng, vì vậy mà khuôn mặt trắng nõn điểm chút phấn hồng, khiến ba người liên tục nhìn về phía mặt cậu.


Vương Tiểu Thiên bị họ nhìn chằm chằm cũng không để tâm, tự mình lười biếng tựa vào thành ghế xoa bụng, ăn đến đau cả bụng.


Cũng không biết đã ăn đủ một trăm tệ chưa. Vương Tiểu Thiên nghĩ vậy, sau đó nhìn thấy người bên cạnh đứng dậy, vốn tưởng hắn đi vệ sinh, không ngờ lại thấy hắn ra quầy thanh toán, thế là Vương Tiểu Thiên đau lòng lấy ví tiền trong túi ra, chờ Tiêu Ngọc Hoành trở về bèn vươn tay lấy hóa đơn xem.


432 tệ, số tiền không đúng. Vương Tiểu Thiên đã hơi say cẩn thận tính toán lại mới phát hiện bị tính cả tiền dụng cụ ăn mỗi người hai tệ, lập tức cảm thấy nhà hàng này lừa đảo.


Thôi vậy, sau này cũng không đến nữa. Vương Tiểu Thiên giở ví ra, sau đó lấy 108 tệ đưa cho đại gia con lai kia, Tiêu Ngọc Hoành lại cười nhẹ, bảo cậu cất tiền đi.
“Tôi mời.” Hắn nói, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ.


Vương Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, tay cầm tiền cứng đờ trên không trung một hồi, sau đó cậu quay lại nhìn hai người kia, thấy cậu béo không có ý trả tiền, Đoàn Sách cũng cất tiền đi, cậu do dự một hồi rồi mừng thầm nhét tiền vào trong ví.
Lòng thoải mái hơn rất nhiều.


“Đã tám rưỡi rồi, tôi dẫn Tiểu Thiên đi mua chăn đệm, hai người các anh có muốn đi cùng luôn không?” Tiêu Ngọc Hoành hỏi hai người kia.
Cậu béo trả lời rất nhanh: “Tao về phòng, tối nay bên hội có hoạt động.”


Đoàn Sách ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cũng phải về, chiều nay cho quần áo vào máy giặt trả phí, nãy trước khi đi quên đi lấy rồi.”
“Được, vậy tôi đưa Tiểu Thiên đi vậy.” Tiêu Ngọc Hoành thoải mái đáp, sau đó bốn người chia tay nhau ở cửa nhà hàng.


Buổi tối tháng 9 ở thành phố X đã mát hơn nhiều, Vương Tiểu Thiên ra khỏi nhà hàng bị gió lạnh thổi, cảm giác say vốn không nhiều lập tức tan biến sạch, bắt đầu suy nghĩ đồ nên mua và dự toán, khi phản ứng lại thì đã bị Tiêu Ngọc Hoành dẫn đến một siêu thị lớn rồi.


“Siêu thị này rất nhiều đồ, đồ dùng hàng ngày chắc cũng có thể mua hết luôn ở đây.” Tiêu Ngọc Hoành nói, hắn chỉ ghé qua siêu thị này một lần nhưng đã nhớ được cấu trúc bên trong, vì thế nhanh chóng dẫn Vương Tiểu Thiên đến khu chuyên đồ chăn đệm.


“Tôi nhớ lúc trưa đến đây có giảm giá mừng năm học mới.” Tiêu Ngọc Hoành nói, mắt lướt nhìn bảng treo phía trên, sau đó chỉ Vương Tiểu Thiên: “Nhìn kìa, bộ chăn ga gối giảm giá còn 168.”


Sắc mặt Vương Tiểu Thiên không tốt lắm, cậu liếc nhìn bộ chăn ga bọc trong túi nilon trong cao cấp, lại liếc nhìn phú nhị đại bên cạnh, trợn mắt một cái rồi quay đầu đi luôn.
Tiêu Ngọc Hoành sững ra, lập tức đuổi theo: “Sao thế?”


“Đắt quá.” Vương Tiểu Thiên nói, cũng không chửi hắn mà lấy điện thoại ra mở bản đồ tìm xem gần đây có chợ bán sỉ không.
“Đắt?” Tiêu Ngọc Hoành cảm thấy giá này rất rẻ rồi: “Đồ hãng này bình thường phải ba trăm đổ lên, giá này đã giảm một nửa rồi.”


Vương Tiểu Thiên lạnh mặt nói với hắn: “Một trăm tệ là mua được rồi.”


“…Nhưng mà, nếu đã phải dùng bốn năm thì mua bộ chất lượng bảo đảm không tốt hơn sao?” Tiêu Ngọc Hoành cau mày nói, hắn biết gần trường có một cái chợ đêm, ở đó có chăn đệm không có bao bì giá rẻ mà tiểu thương bán, để một đống dưới đất, nhưng hắn thấy loại đó tuy rẻ nhưng không đáng mua, còn không bằng thêm mấy chục tệ nữa mua đồ nhãn mác đàng hoàng đang giảm giá: “Đồ dùng trên giường mua hàng tốt thì hơn.”


Vương Tiểu Thiên nghe hắn nói vậy lại không vui, đầu óc nhạy cảm: “Con nhà giàu các cậu có tiền để mua, tôi đóng học phí xong chỉ còn hơn một nghìn tệ, sau còn chẳng biết bên trường sẽ còn bắt đóng thêm bao nhiêu, nếu tôi có tiền chẳng lẽ tôi lại không biết mua đồ tốt? Lúc ăn cơm tôi cũng nói với cậu rồi, nhà tôi làm ruộng, không có nhiều tiền thế, cậu còn dẫn tôi ra siêu thị thế này, cậu có ý gì?”


Vương Tiểu Thiên nói xong lại cúi đầu xem điện thoại, lòng rất hối hận vì mình lại để một tên phú nhị đại dẫn đi: “Cậu ngủ chăn một nghìn tệ của cậu, tôi đắp chăn một trăm tệ của tôi, cậu cũng không cần dẫn tôi đi nữa, tự tôi đi tìm chợ.”


Tiêu Ngọc Hoành bị Vương Tiểu Thiên oán thán một trận cũng không cãi lại, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào người kia bằng đôi con ngươi sâu lắng, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Anh không có bạn bè gì phải không?”
Vương Tiểu Thiên đang dùng điện thoại tìm chợ sỉ đột ngột đỏ mặt.






Truyện liên quan