Chương 19

Khi Vương Tiểu Thiên còn đang xoắn xuýt về diễn xuất của mình, màn hình xuất hiện tin nhắn của Tiêu Ngọc Hoành.
Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Mau nói ID acc chính của cô ra đây, đừng có giả vờ giả vịt nữa, tôi không nhận đồ đệ.


Vương Tiểu Thiên làm gì có acc chính mà cho hắn? Thế là lo lắng cầm bút chì không biết nên trả lời thế nào, và khi cậu còn đang do dự, trên màn hình nhảy ra khung thông báo:
Hệ thống: Sư phụ của bạn “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh” đã hủy quan hệ sư đồ với bạn.


A… Vương Tiểu Thiên trợn mắt nhìn bóng người tỏa ra khói đen biến mất trước mắt mình, lập tức suy sụp, đập đầu vào bàn phím.


Còn Tiêu Ngọc Hoành đã xóa Vương Tiểu Thiên lại bình thản cầm cốc lên uống nước, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Vương Tiểu Thiên tay cầm bút chì, ủ ê cắm đầu vào máy tính, nhất thời cảm thấy người này hay ghê.


Không phải chỉ là một câu bài tập thôi sao? Làm không được thì để đấy, đến mức phải ủ rũ như thế không?
Học sinh giỏi chăm chỉ đúng là khổ.
“Không được thì thôi.” Tiêu Ngọc Hoành khuyên một câu: “Học tập phải biết kết hợp với giải trí, nào, tôi dẫn anh chơi game.”


Vương Tiểu Thiên ai oán cùng cực xoay đầu sang, “Chơi game con bà mày.”
Tiêu Ngọc Hoành lại bị cậu chửi một câu, lòng vừa tức vừa muốn cười, thế là không tiếp lời cậu tự chuốc khổ nữa, còn Vương Tiểu Thiên thì một lần nữa vực dậy.
Thân là nam nhi không có hai chữ “không được”!


available on google playdownload on app store


Vương Tiểu Thiên lại lên diễn đàn xin kinh nghiệm, dốc cả bụng ai oán ra kể cho đám dân mạng, thuận tiện nhờ họ bày chiêu cho mình.
#89: Gió mát không nói: Ông bố đây, anh sốt ruột quá rồi, giờ đối phương đã cảnh giác anh, muốn tiếp cận lại rất khó.


#95: A Y: Hay là xóa đi chơi lại, đằng nào mới có cấp 0.


#123: Đông Tà Hoàng lão đầu: Không, theo lão phu thấy, chi bằng thuận thế mà lên, nếu đối phương cảm thấy anh dẹo như xăng pha nhớt thì phải dẹo đến cùng, tin rằng mình chính là một em gái đáng yêu! Dựa vào sự tùy hứng “Tôi không nghe tôi không nghe” của công chúa nhỏ, tiến hành tấn công kiểu mè xửng, biết đâu lại xoay chuyển được tình thế. Ông bố chym to ngu xuẩn à, nghe lời lão phu không sai đâu, nếu đối phương có phủ đệ môn phái thì ngày nào cũng ra ngồi ngoài phủ đệ, không ngừng gọi “Sư phụ chơm chơm~”, không quá ba ngày, con trai anh nhất định sẽ cảm hóa.


#131: Lưu Ly Tương: Chủ thớt đang bị con trai quất xác, mọi người tản đi thôi.


Topic cầu trợ giúp của cậu đã hot từ lúc nào, có vài người ủng hộ xóa đi chơi lại, có vài người thì ủng hộ “Đông Tà Hoàng lão đầu” kia, Vương Tiểu Thiên vì không nỡ xóa con gái nên quyết định thử cách của Hoàng lão đầu trước, thực sự không được thì mới nghĩ đến chuyện lập acc mới.


Thất giới có phủ đệ môn phái, nhưng mỗi server chỉ có 100 môn phái đứng đầu mới có quyền được có phủ đệ, mà F710 do ba người trong ký túc lập tuy chỉ có mỗi ba người nhưng vẫn làm rạng danh môn phái, xếp thứ 88 trong game, Vương Tiểu Thiên bèn ngồi xe tham quan chậm rề chậm rệt sang, tìm đến ngôi nhà to đùng khí phái treo bảng F710, ngồi bệt ra cửa không chịu đi.


Cúi đầu, làm đề, xem ai nhây lâu hơn.


“Người này ngồi ngoài cửa môn phái chúng ta hai hôm rồi, làm chó giữ cửa à?” Người phát hiện Vương Tiểu Thiên đầu tiên chính là cậu béo, Vương Tiểu Thiên đang làm bài định thần lại, vừa cầm bút giả vờ giả vịt vừa nhìn màn hình, quả nhiên nhìn thấy một tiểu hồ ly tinh đầu có tai lông xù, sau lưng mang chín cái đuôi đang đứng trước mặt cậu.


Trên đầu tiểu hồ ly tinh đáng yêu đội bốn chữ “Đông phương chi trư”, trông chỉ mới bảy tám tuổi, là một bé trai.
(Đông phương chi trư: con lợn phương đông)
Vương Tiểu Thiên muốn nôn, tên mập ch.ết toi này dám nặn shota, lại còn đáng yêu thế này, đóng vai gì vậy?


Thiếu nữ xinh đẹp ngực to với shota, như nhau cả như nhau cả.
Tiêu Ngọc Hoành không phản ứng, là đất tụ họp môn phái mở độc lập ngay giữa đảo quần hùng, ngày nào cũng sẽ có một hai người đứng ngoài phủ đệ môn phái bọn hắn, chẳng có gì đáng để tâm.


Cậu béo lại nói: “Cấp 0, chắc không phải clone hôm trước mày nói đâu nhỉ lớp trưởng?”
Tiêu Ngọc Hoành giờ mới quay lại nhìn cậu ta: “Clone cấp 0? Là Tiên sư nữ ngực to à?”


“Ừ.” Cậu béo kiểm tr.a thông tin của Vương Tiểu Thiên, cười hềnh hệch: “Nặn ngực to thế này, một là gái ngực phẳng, hai là trai dung tục.”
“Rắc!” Vương Tiểu Thiên trai dung tục bẻ gãy bút chì trong tay.


Lúc này trên màn hình xuất hiện một bóng người tỏa ra khói đen, Vương Tiểu Thiên sáng mắt lên, vội vàng cầm cái bút chì gãy gõ phím:
Hàn Tuyết Thiên: “Sư phụ chơm chơm ~ Hu hu /(ㄒoㄒ)/~~”
“Ựa…” Cậu béo và Tiêu Ngọc Hoành đồng thời cảm thán buồn nôn: “Dẹo chảy nhớt.”


Đoàn Sách bên cạnh nghe hai người đồng thanh nói vậy, không khỏi cảm thấy thú vị, thế là cũng ra trước mặt Vương Tiểu Thiên, đó là một tăng nhân khoác cà sa trắng thân thiện, tuy đầu trọc lốc nhưng mặt mũi rất đẹp.
ID: Meo meo đại sư.


Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên nhẫn nhịn sự xấu hổ đang gầm gào, cầm bút chì lại lên tiếng:
“Sư phụ chơm chơm~ đừng bỏ người ta mà ~ huhu /(ㄒoㄒ)/~~”
Tôi cứ dẹo đấy thì làm sao? Cho hai đứa bay buồn nôn ch.ết luôn!
Vương Tiểu Thiên tự sa đọa rồi.


“Quào, lớp trưởng, mày nhặt được cực phẩm này ở đâu thế?” Cậu béo chỉ vào thiếu nữ ngực to của Vương Tiểu Thiên, giọng điệu chắc chắn: “Trai! Chắc chắn là trai! Giờ chưa biết chừng đang móc chân đằng sau màn hình đấy!”


“…” Vương Tiểu Thiên ngồi khoanh chân trên giường trên, lặng lẽ bỏ tay ra khỏi chân.


“Thế này đáng yêu mà?” Đoàn Sách cười ha hả nói: “Tôi nghĩ có thể là con gái, giờ người giả gái không đến mức kém như này đâu, ai cũng biết đóng giả kiểu gì, vị này một là không biết giả vờ, hai là vốn đã vậy rồi.”


“Thực tế mà có đứa con gái nào nói năng như vậy, có khi tao tát luôn mất.” Cậu béo đùa, tin tưởng cách nhìn của mình: “Chắc chắn là trai giả gái, tao chơi game bao nhiêu năm rồi, đằng sau màn hình là trai hay gái, tao nhìn ra được ngay.”


Vương Tiểu Thiên hạ mắt nhìn lưng cậu béo, lòng hừ một tiếng, không ngờ tên mập này cũng giỏi ghê.


Nhưng không biết Tiêu Ngọc Hoành nghĩ thế nào. Vương Tiểu Thiên nhìn sang Tiêu Ngọc Hoành, vị gia kia đang ngồi trên ghế xoay của hắn, nhìn chằm chằm vào màn hình không nói gì, Vương Tiểu Thiên hơi căng thẳng, cũng không biết mình theo con đường công chúa nhỏ như dân mạng chỉ có get được điểm dễ thương của Tiêu Ngọc Hoành không.


Tai nghe truyền ra tiếng thông báo nho nhỏ, Vương Tiểu Thiên cúi đầu nhìn màn hình, là Tiêu Ngọc Hoành gửi lời mời nhận đồ đệ!
Hệ thống: Người chơi “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh” muốn nhận bạn làm đệ tử, có đồng ý không?
Vương Tiểu Thiên lập tức kích động, ấn phím Y ngay!


Thích kiểu này thật à? Đại biến thái!
Sau đó đại biến thái ngồi bên dưới lại xóa cậu đi.
Hệ thống: Sư phụ của bạn “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh” đã hủy quan hệ sư đồ với bạn.
Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Tức không?


“Rắc!” Vương Tiểu Thiên lại bẻ gãy cây bút chì trong tay.
Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Cút.
Trong ký túc, Đoàn Sách nghiêng người nhìn Tiêu Ngọc Hoành: “Cậu chọc tức người ta như thế có ổn không? Lỡ là con gái thật thì sao?”


Tiêu Ngọc Hoành bình thản nói: “Đúng là con gái thì tôi cũng không chấp nhận, rõ ràng là nhằm vào tôi, ai biết là có mục đích gì? Tôi không muốn bị cô ta nắm mũi dắt đi.”


Nếu như thực sự muốn làm quen với hắn thì thẳng thắn một chút, mọi người làm bạn vẫn được, trong danh sách bạn bè của Tiêu Ngọc Hoành có hơn hai trăm người lận, thêm cô ả một người không nhiều, bớt cô ả một người chẳng ít, với cả quy tắc của hắn là không tùy tiện kết tình duyên và nhận đồ đệ, hai vị trí anh em cho Đoàn Sách và cậu béo là đương nhiên, hắn vì sao phải nhận cô ả làm đồ đệ vì cô ả sống ch.ết quấn lấy chứ?


Tiêu Ngọc Hoành không dễ dàng nhận, là vì hắn nhận rồi sẽ phải đặt trong lòng, nhưng người lạ này thì không có tư cách đó.
Vì thế hắn lại phát một câu: Muốn bái sư thì cô ít nhất cũng phải thật lòng một chút, chơi ba ngày mà vẫn level 0, chờ tôi dẫn à? Tự cút đi.


Vương Tiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi cầm cái bút chì 2B chỉ còn 1 phần tư, gõ bàn phím từng chữ từng chữ, chối đến cuối:
Hàn Tuyết Thiên: Người ta thích anh mà ~ Sư phụ chơm chơm~
Hàn Tuyết Thiên: Đừng nghi ngờ mục đích của người ta mà~ chân_thành.jpg


Tiêu Ngọc Hoành nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình mấy giây, bỗng ngẩng đầu nhìn giường trên mình: “Vương Tiểu Thiên, cô gái này là anh à?”






Truyện liên quan