Chương 27

Giơ tay vỗ mạnh một cái vào mông Vương Tiểu Thiên xong, Tiêu Ngọc Hoành đỡ cậu thẳng người dậy ngay trước khi người kia xù lông lên, quả nhiên Vương Tiểu Thiên thẹn đỏ mặt.
Tiêu Ngọc Hoành đánh sướng tay rồi, điềm nhiên nói: “Anh động chân đạp tôi trước nhé.”


Hắn phát hiện người này cực kỳ thích khiêu khích hắn, hắn nói đông anh ta sẽ nằng nặc đòi tây.


Vương Tiểu Thiên không nói gì, cậu chỉ không muốn yếu thế không muốn nhận thua, nói cái gì mà “còn xem biểu hiện của anh” chứ, chẳng lẽ hắn tưởng cậu sẽ a dua nịnh hót hắn như những người khác sao? Nếu như đó là điều hắn muốn, vậy cậu sẽ nhất quyết không cho hắn vừa ý.


Rầu rĩ lại uống một hớp nữa, Vương Tiểu Thiên quay đầu nói với Tiêu Ngọc Hoành: “Cậu không nên đánh mông tôi, tôi thà ăn đấm còn hơn.”


Tiêu Ngọc Hoành nhìn khuôn mặt tinh xảo của cậu, hiểu rõ suy nghĩ của cậu, đối với một người đàn ông đã thành niên mà nói, bị đánh mông còn nhục hơn là ăn đấm.
“Nếu anh xấu hơn một chút, tôi sẽ đấm ngay.” Tiêu Ngọc Hoành ăn ngay nói thật.


Vương Tiểu Thiên hiểu ra, người này thực sự thích mặt cậu, nhưng thực ra trong lòng thì hắn ghét mình.


available on google playdownload on app store


Ghét thì cứ ghét đi, đằng nào người ghét cậu cũng nhiều rồi, không muốn kính rượu thì không kính, không muốn chơi đùa thì khỏi chơi, Vương Tiểu Thiên cậu dựa vào bản lĩnh mà kiếm cơm, không dựa vào bán nụ cười, tốt nghiệp xong ai đi đường nấy, còn ai phủ đầu ai được?


Đang định cầm bia bên cạnh lên thì bị ai đó ngồi bên dịch ra, Đoàn Sách chẳng biết gọi nước dừa từ lúc nào, rót vào cốc không trước mặt Vương Tiểu Thiên.
Vương Tiểu Thiên ngước lên nhìn cậu ta, ánh mắt Đoàn Sách nhu hòa: “Cậu uống cái này đi.”


“…” Tim Vương Tiểu Thiên khẽ lay động, sau đó cậu gật đầu, nói khẽ một câu với cậu ta: “Cảm ơn.”
Tiêu Ngọc Hoành nhìn hai người, hơi phiền muộn, sau đó ngửa đầu uống bia.


Đồ ăn lên rất nhanh, Vương Tiểu Thiên dù bị Tiêu Ngọc Hoành đánh mông khó chịu trong lòng, nhưng lại hiềm ăn chực người ta, thế nên vẫn cùng mọi người đứng dậy cụng cốc.


Đã lâu không được ăn hải sản, không nhịn được mà ăn nhiều hơn một chút, sau đó ăn đến cá sốt cay, miệng bị cay đến đỏ chót, không nhịn được mà cầm bia lạnh lên nốc vài ngụm, kết quả là váng cả đầu, đến khi phản ứng lại được thì cậu đã nằm nhoài trên lưng Tiêu Ngọc Hoành.


Hóa ra bốn người đã rời khỏi nhà hàng rồi, đang đi về phía trường, cậu béo và Đoàn Sách đi đằng trước, Tiêu Ngọc Hoành cõng cậu say khướt đằng sau.
“Tỉnh rồi à?” Tiêu Ngọc Hoành xóc cậu một cái, cú xóc này rất hay, làm Vương Tiểu Thiên buồn nôn luôn.


Sau đó nôn ọc ra sau gáy Tiêu Ngọc Hoành.
“Á——” Tiêu Ngọc Hoành phát ra tiếng hét thảm thiết vô cùng bi thương.


Vương Tiểu Thiên cong khóe miệng, lại xỉu, lại tỉnh lại, mơ màng phát hiện mình đang cởi trần, ngồi trong một cái chậu giặt quần áo cực to, tứ chi chạm vào nền gạch sứ lạnh lẽo, còn Tiêu Ngọc Hoành thì đang ngồi bên cạnh gội đầu cho cậu.
“Tỉnh rồi à?”
“Ọc!”


“…Thôi, anh cứ ngoan ngoãn ngất đi.”
Sau đó Vương Tiểu Thiên ngất thật, lần thứ ba tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong lòng Tiêu Ngọc Hoành, lần này không nôn nữa nhưng lại mơ màng ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại lần thứ tư thì đã là trưa ngày hôm sau.


Ngồi dậy trên giường Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên hơi ngơ ngác, trong ký túc chỉ có một mình cậu béo, ban công đang mở toang, Đoàn Sách và Tiêu Ngọc Hoành đều không thấy đâu.


Đầu thỉnh thoảng lại nhói lên, Vương Tiểu Thiên chán nản, đây là lần thứ hai cậu khó chịu như vậy, mà lần đầu tiên là trong tiệc liên hoan tốt nghiệp cấp ba, khi đó cậu vẫn chưa biết mùi đau khổ của say rượu.


Thứ bia rượu này, nên cấm kinh doanh. Vương Tiểu Thiên thở dài một hơi, sau đó bò dậy, xốc chăn lên mới phát hiện trên người mình tròng một cái áo phông vô cùng rộng, phía trước in hình người màu đen đang dẫn bóng, à, là của Tiêu Ngọc Hoành.


Lúc này cửa ký túc mở ra, Đoàn Sách xách mấy túi cơm canh đi vào, nhìn thấy Vương Tiểu Thiên đứng đầu giường Tiêu Ngọc Hoành, đầu tiên là sững ra, nhìn chằm chằm vào cậu hồi lâu rồi mới định thần lại.


“Tỉnh rồi à? Vừa đúng lúc, tôi mang cơm về rồi.” Đoàn Sách nói, đầu tiên là đưa phần cơm gà chiên giòn cho cậu béo, sau đó đưa Vương Tiểu Thiên một phần cháo và cơm rang thịt gà.


Vương Tiểu Thiên cảm ơn cậu ta, sau đó tính giá cả, đưa mười tệ cho Đoàn Sách, thuận tiện hỏi cậu ta: “Tiêu Ngọc Hoành đâu?”
“Về nhà rồi, xin nghỉ một tuần.” Đoàn Sách nói, mắt nhìn chằm chằm vào hai cái chân lộ ra ngoài áo phông của Vương Tiểu Thiên.


Ban nãy vào phòng còn tưởng người đang đứng đó là một cô gái tóc ngắn cơ, cũng không phải Vương Tiểu Thiên trông giống con gái, mà do ban công đang mở, cậu đứng ngược sáng, cơ thể mảnh dẻ mặc áo phông rộng đặc biệt quyến rũ, nhất là cặp chân dài kia, vừa thẳng vừa trắng, ừm, còn không có lông mấy.


Vương Tiểu Thiên phát hiện cậu ta đang nhìn chân mình, cảm thấy hơi ngượng nên lấy một chiếc quần bò từ trong tủ ra mặc vào, lại cởi cái áo phông ra, mặc áo của mình vào rồi ngồi xuống ăn cơm.


Mắt bỗng liếc thấy cái chậu giặt rất to để tựa vào bên cạnh bàn Tiêu Ngọc Hoành, đầu bỗng lóe lên vài hình ảnh vụn vặn, Vương Tiểu Thiên nhất thời nhớ ra gì đó, bèn quay lại hỏi Đoàn Sách: “Hôm qua Tiêu Ngọc Hoành đưa tôi đi tắm à?”


“Lại chẳng, cậu nôn lung tung hết cả, người cả hai đều bẩn nên lớp trưởng đành cõng thẳng cậu sang nhà tắm, tôi còn phải đem quần áo cho hai người nữa kìa.” Đoàn Sách cười nói, chỉ vào cái chậu giặt to đùng: “Trong nhà tắm không có bồn tắm, cậu ngất xỉu đến tường cũng không dựa được, Tiêu Ngọc Hoành đành mua cái chậu to này ở quầy đồ vặt cạnh nhà tắm, để cậu ngồi trong đó rồi tắm.”


Loại chậu này người bình thường mua để giặt chăn dày, đồ mùa đông, Vương Tiểu Thiên cũng mãi mới nhét vào được, dù gì cũng đỡ hơn là để cậu nằm thẳng ra đất.


“…” Vương Tiểu Thiên nghe xong sững sờ rồi mặt lập tức đỏ bừng, mãi sau mới ấp úng hỏi: “Không, không bị ai nhìn thấy chứ?”


“Không, hai cậu chen chúc trong một phòng riêng, hơn nữa đã mười một giờ rồi, mọi người cũng đi hết rồi.” Đoàn Sách nói, cuối cùng để về kịp giờ cổng ký túc đóng, Tiêu Ngọc Hoành cõng Vương Tiểu Thiên tóc tai ướt rượt chạy điên cuồng dưới đèn đường, còn cậu chàng thì một tay xách cái chậu giặt bự chà bá, một tay xách túi đựng quần áo bẩn của hai người đuổi theo đằng sau, đm kích thích vl.


Vương Tiểu Thiên nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vì uống say xong xỉu, ký ức đứt quãng, thế nên không hỏi nhiều nữa, ăn xong bèn bắt đầu thu dọn giường chiếu cho Tiêu Ngọc Hoành.


Đoàn Sách bảo quần áo hai người vẫn còn trong máy giặt thu phí, Vương Tiểu Thiên bèn xách xô ra nhà vệ sinh lấy, mở nắp máy giặt ra, quần áo hai người bị máy giặt quấn thành một nùi, đến qυầи ɭót cũng quấn vào nhau.


Ầy. Vương Tiểu Thiên ghét bỏ dùng nước xả lại quần áo của mình một lượt, nghĩ một hồi rồi cố gắng miễn cưỡng xả đồ cho Tiêu Ngọc Hoành nữa, sau đó xách về ký túc phơi.
Sáng cúp hai môn, chiều vừa đẹp không có tiết, Vương Tiểu Thiên bèn bò lên giường lượn diễn đàn.


Cái này gọi là tiếp thu ý kiến quần chúng, Vương Tiểu Thiên biết Tiêu Ngọc Hoành khó đối phó, cũng may sau lưng cậu có nghìn nghìn vạn vạn dân mạng đang ủng hộ cậu.


Hôm qua lại bị tên kia đánh mông. Vương Tiểu Thiên căm tức, nhưng nghĩ lại cẩn thận thì cũng không căm lắm, nhưng hack nick đã không còn chỉ vì muốn bắt hắn xin lỗi nữa, nó đã trở thành sự so tài giữa hai người.
Cho dù thế nào, ít nhất cũng phải thắng hắn chuyện này.


#284: Tao là bố mày: Con trai đánh hơi được rồi, tôi thấy nó có vẻ nghi ngờ tôi, nhưng cũng không thể chắc chắn được là có phải tôi không, hôm qua nó đòi chat voice với tôi, tôi lấy cớ hỏng mic rồi, cuối cùng là kết bạn trên mạng xã hội với nhau, tôi nên làm gì để nó không nghi ngờ nữa?


#289: Yên Chi cô nương: Hay là chủ thớt đưa tài khoản cho tôi, tôi chat voice với nó cho?
#301: 520 Hà Hà: lầu 289 là lừa đảo có tiếng ở server 17, chủ thớt đừng tin nó!


#312: Người con trai con gái: Đơn giản, không phải chỉ chat voice thôi à? Giờ nhiều phần mềm biến giọng như thế, down bừa một cái về, đực rựa biến thành gái moe hết, sau đó lừa nó là anh chữa được mic rồi, giờ có thể chat voice với nó rồi, bảo đảm nó không nghi ngờ gì nữa luôn.


Phần mềm biến giọng? Vương Tiểu Thiên lần đầu nghe nói bèn đi tìm thử, có thật, trong đó có một app còn đặc biệt ghi “giả gái chuyên dụng”.


Con người bây giờ đúng là kinh khủng. Vương Tiểu Thiên mở mang tầm mắt, chỉ có điều ở cùng ký túc với Tiêu Ngọc Hoành, chắc chắn không thể dùng cái này trong phòng được, thế là cậu bèn ngẫm nghĩ rồi thử dùng điện thoại tìm app biến giọng.


Có thật. Thế là cậu tải app biến giọng giả gái chuyên dụng kia về, cài đặt, Vương Tiểu Thiên chạy ra nhà vệ sinh thử dùng tài khoản tự phát tin nhắn âm thanh cho mình.
“Ta là thần vô địch.” Giọng con trai trong veo.
Ấn, phát:
“Ta là thần vô địch!” Quái âm sắc nhọn, còn mang vẻ kiêu căng.


Vương Tiểu Thiên bèn chỉnh lại một chút rồi thử lại: “Đợt thi cuối kỳ tới tôi sẽ đứng hạng nhất.”
“Đợt thi cuối kỳ tới tôi sẽ đứng hạng nhất~” Lần này là giọng nữ mềm mại tự kèm làm nũng, hơn nữa còn hơi giống giọng em gái cậu.


OK, cái này đi. Vương Tiểu Thiên hớn hở cất điện thoại rồi trở về ký túc cảm ơn đám dân mạng, sau đó thu xếp đồ đạc ra thư viện làm đại sự.


Nhưng đi được nửa đường lại cảm thấy sang thư viện không tiện lắm, bên ấy yên tĩnh, cậu nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến các bạn khác học, cũng sẽ bị nghe thấy, thế là Vương Tiểu Thiên ngẫm nghĩ rồi đi thẳng sang vườn hoa trong trường, chiếm lấy một băng ghế không ai ngồi.


Mở tài khoản của Tiêu Ngọc Hoành ra, Vương Tiểu Thiên hơi căng thẳng, thế là quay ra thử lại, xác định phần mềm biến giọng vận hành bình thường rồi, bèn nói một câu với điện thoại trong tiếng tim đập thình thịch:
“Sư phụ chơm chơm, ự… moa moa….”


Ngón tay lập tức rời khỏi nút ghi âm, mặt Vương Tiểu Thiên đỏ bừng, giờ mới phát hiện là không ổn lắm, làm chuyện này còn xấu hổ hơn một vạn lần so với cậu tưởng tượng.


Còn lúc này, trong một căn hộ bình thường trong thành phố A, một người đàn ông đeo kính nhã nhặn liếc nhìn điện thoại trên bàn rồi cầm lấy, đưa cho chàng trai mười tám tuổi ngồi một bên.
“Ngọc Hoành, cháu có tin nhắn này.”


Tiêu Ngọc Hoành đang nói nói cười cười với mẹ, hai người cùng xem một bức ảnh siêu ngốc nghếch, nghe vậy bèn nhận lấy điện thoại của mình từ tay người đàn ông, liếc mắt một cái, thấy là ai nhắn đến xong thì sững ra, sau đó nghi ngờ ấn nút phát.
“Sư phụ chơm chơm~ ừm~~~ moa moa~”


Giọng con gái mềm mại, nghe chừng mười sáu mười bảy tuổi.
Tiêu Ngọc Hoành đần ra, còn mẹ Tiêu thì cười: “Bạn gái con à?”
Tiêu Ngọc Hoành định thần lại, cầm điện thoại ngẫm nghĩ rồi cười vui vẻ: “Vâng, bạn gái con.”






Truyện liên quan