Chương 77
Chuyện hứa hôn cứ thế mà được giải quyết, ông cụ ngay hôm sau đã được Vương Tiểu Thiên đỡ sang nhà gái xin lỗi, nói rõ Vương Tiểu Thiên đã có bạn gái, tỏ ý không thể kết thân với nhà họ nữa.
Tiểu Tuệ rất thất vọng, vốn tưởng có thể gả cho người học đại học, còn vì chuyện đó mà phấn khích rõ lâu, không ngờ lại là công dã tràng, có điều cô cũng là người thực tế, hiểu rõ xã hội bây giờ đều tự do yêu đương, thế nên tỏ ý thấu hiểu trước tình hình này, đến bản thân cô cũng không để tâm, bố mẹ cô cũng không bắt ép gì nữa, sau đó nhận quà tết Vương Tiểu Thiên mua đến, hôn sự này coi như câu nói đùa mà cho qua.
Vương Tiểu Thiên ra khỏi nhà gái rồi cả người đều thoải mái dễ chịu, sau đó đỡ ông cụ thong thả đi về nhà, trò chuyện về “Tiêu Tiểu Tuyết” không hề tồn tại.
“Cháu phải đối xử thật tốt với con gái nhà người ta, tranh thủ tốt nghiệp xong là kết hôn luôn.” Ông cụ dặn dò Vương Tiểu Thiên, “Hôm qua cụ nói chuyện với con bé rồi, là con gái nhà gia giáo, cũng không chê nhà mình ở nông thôn, mặt nào cũng tốt cả, cậu bạn cháu cũng thân thiện, rất kính trọng cụ, sau này thành anh vợ rồi chắc cũng sẽ không bắt nạt gì cháu đâu.”
Vương Tiểu Thiên nghe mà lúng túng, mình lại bị cụ coi là “con gái nhà gia giáo”, Tiêu Ngọc Hoành còn thành “anh vợ” cậu, nhưng chỉ có thể gật đầu phụ họa ông cụ: “Ừm… cháu sẽ cố gắng ạ.”
Ông cụ nghe Vương Tiểu Thiên hứa rồi mới hài lòng để cậu đỡ về nhà, Tiêu Ngọc Hoành và bố cậu đều không ở nhà, Vương Tiểu Thiên hỏi thì mới biết hắn theo bố cậu ra đồng rồi.
Vương Tiểu Thiên bèn đi ra ruộng nhà mình, sau đó nhìn thấy Tiêu Ngọc Hoành đang cầm gầu nước cán gỗ dài đứng đó tưới nước cho rau, rõ ràng là việc rất mệt nhưng hắn lại hớn ha hớn hở.
Thằng con ngốc đang chơi trò trồng rau à. Vương Tiểu Thiên đã quá hiểu Tiêu Ngọc Hoành, việc nhà nông đối với hắn mà nói chính là một trải nghiệm mới mẻ.
Bố Vương Tiểu Thiên ngồi xổm cách đó không xa, đang chuẩn bị lều nilon, tuy mùa đông ở phía nam vẫn giữ nhiệt độ chừng bảy tám độ, nhưng lúc lạnh nhất cũng có thể xuống đến 0 độ, để tránh rau bị lạnh hỏng thì phải dựng lều nilon lên giữ ấm.
Vương Tiểu Thiên bèn đi đến giúp bố cậu một tay, chẳng mấy chốc Tiêu Ngọc Hoành đã cầm gầu nước đi sang, tò mò cúi đầu nhìn.
“Cái này là để làm gì vậy ạ?”
“Trùm lên cho rau, giữ ấm.” Vương Tiểu Thiên giải thích đơn giản, sau đó cùng bố cậu bắt đầu phủ nilon lên, cũng chẳng khách sáo mà sai Tiêu Ngọc Hoành lấy cuốc đè xuống.
Ba người đàn ông làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã phủ nilon xong, bố Vương Tiểu Thiên phải về nhà, Vương Tiểu Thiên bèn dẫn Tiêu Ngọc Hoành đi dạo trong thôn, cuối cùng cũng coi như có chút dáng vẻ của chủ nhà.
“Chuyện kết thân giải quyết xong rồi chứ?” Tiêu Ngọc Hoành hỏi, cùng Vương Tiểu Thiên đi trong khu ruộng hơi quạnh quẽ.
“Xong rồi, nhà người ta rất dễ nói chuyện.” Vương Tiểu Thiên nói, sau đó quay lại nhìn Tiêu Ngọc Hoành rồi lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Nếu như không có Tiêu Ngọc Hoành đề xuất ý kiến và giúp đỡ, Vương Tiểu Thiên nghĩ chỉ dựa vào bản thân mình thôi thì rất khó vượt qua được ải này, bởi vậy cậu bỗng thấy vui mừng, cũng may Tiêu Ngọc Hoành nhất quyết đòi theo cậu về nhà, nếu không thì có khi giờ cậu vẫn còn đang đau đầu.
Tiêu Ngọc Hoành đột nhiên nghe thấy Vương Tiểu Thiên nói cảm ơn thì rất kinh ngạc, sau đó hớn hở vòng tay ôm vai Vương Tiểu Thiên, cười nói: “Cảm ơn gì chứ? Xuất phát điểm của tôi cũng là để thuận lợi theo đuổi em mà.”
Vương Tiểu Thiên thấy hắn ôm vai mình, tự nhiên chột dạ định đẩy tay hắn ra, nhưng nghĩ lại thì hai thằng con trai khoác vai nhau như vậy không phải rất bình thường sao? Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ quan hệ của hai người rất tốt mà thôi, thế là ngầm đồng ý hành động của đối phương.
Chỉ tội tim đập hơi nhanh hơn.
Vì gần biển nên gió rất lớn, hai người đi dạo một vòng bị gió biển thổi không chịu nổi nữa, thế là quay về, sau đó việc đầu tiên làm chính là đi tắm.
Tiêu Ngọc Hoành còn dày mặt đòi Vương Tiểu Thiên múc nước cho hắn, Vương Tiểu Thiên cảm kích hắn, hơn nữa cũng từng làm một lần rồi, thế nên nửa chối nửa nghe cùng hắn vào phòng tắm.
“Mắt dính bọt xà phòng rồi, Tiểu Thiên thổi thì mới mở ra được~”
“Cút.”
“Kỳ lưng cho tôi nha?”
“Không.”
“Tiểu Thiên là tốt nhất mà~”
“Ư…”
Hai người đang rúc trong phòng tắm bé xíu trêu nhau thì bên ngoài bỗng có tiếng động, hai người lập tức im re, Tiêu Ngọc Hoành người đầy bọt xà phòng ngồi trên cái ghế nhỏ, còn Vương Tiểu Thiên thì cầm gáo nước ngồi xổm bên cạnh hắn, im như thóc.
Có vẻ là ai đó chạy lên giặt quần áo, đang giặt giũ loạt soạt trên bệ giặt ngoài phòng tắm, Vương Tiểu Thiên liếc Tiêu Ngọc Hoành một cái rồi giúp hắn múc nước tắm, chỉ có điều động tác rất chậm, không chỉ không dám nói năng gì mà còn không muốn tạo âm thanh quá lớn.
Cứ lề mề mãi như thế, người ngoài kia cuối cùng cũng giặt đồ xong, Tiêu Ngọc Hoành đã mặc quần áo xong xuôi từ lâu, xác định bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa mới ra khỏi phòng tắm, vừa mới quay đầu mỉm cười với Vương Tiểu Thiên thì người đẹp lạnh lùng vô tình kia đã đóng phắt cửa phòng tắm lại.
Tiêu Ngọc Hoành rất muốn tông cửa xông vào.
Giờ xấu hổ thì có tác dụng gì chứ, đằng nào mà chẳng thành người của mình? Tiêu đại gia tự tin thế đấy, hắn vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm của mình theo gió, đang hưởng thụ “gió sấy tóc” thiên nhiên thì mắt đột nhiên để ý đến bộ đồ còn đang nhỏ nước kia.
Đó là một chiếc áo khoác cánh dơi màu gạo, kiểu dáng rộng rãi mà vô cùng thục nữ, giờ đang được mắc trên một cái mắc áo nhựa phơi ở góc sân thượng, vì bên cạnh còn có đồ của hắn nên Tiêu Ngọc Hoành giờ mới để ý đến.
Tiêu Ngọc Hoành sững sờ, bắt đầu hoảng hốt, vì cái áo khoác này hôm qua hắn mới thấy xong, chính là cái hôm qua Vương Tiểu Thiên mặc lúc video call.
Tiểu Thiên chưa vứt đồ đi sao? Tiêu Ngọc Hoành vội vàng đi nhanh đến chỗ bộ đồ, cau mày nghĩ xem nên xử lý thế nào, nếu ban nãy là cô em út giặt đồ thì còn dễ nói… không, cô bé chắc hẳn là không ngốc như vậy, thế thì là ai giặt bộ đồ này?
Phải giấu ngay trước khi bị người khác nhìn thấy! Tiêu Ngọc Hoành giơ tay cầm lấy cái áo vẫn còn đang nhỏ nước tong tỏng, sau đó liền nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa, Tiêu Ngọc Hoành không khỏi ngừng lại, sau đó giả vờ bình thản quay đầu, nhưng sau khi nhìn thấy người đến là ai thì không bình thản nổi nữa.
Bố Vương Tiểu Thiên kinh ngạc đứng trước cửa sân thượng, im lặng đối mắt với Tiêu Ngọc Hoành, sau đó tầm mắt rơi xuống bộ đồ bên cạnh hắn: “Bộ quần áo kia…”
Vì chiều qua mới video call xong, thế nên ấn tượng trong bố Vương Tiểu Thiên vẫn còn rất đậm nét, áo khoác cánh dơi màu gạo… chính là chiếc áo trên người cô bé kia, nhưng mà… sao lại xuất hiện trong nhà ông?
Trong đầu đột nhiên nhớ lại khuôn mặt cô gái có mấy phần tương tự Vương Tiểu Thiên, bố Vương bỗng kinh ngạc, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bộ đồ cũng mở to, ông bỗng có một suy đoán đáng sợ.
Tiêu Ngọc Hoành thấy phản ứng của ông liền biết ngay chắc hẳn ông đã đoán ra rồi, có thể sinh ra đứa con trai thông minh như Vương Tiểu Thiên, ông chú này cũng chẳng ngốc đi đâu được, thế nên Tiêu Ngọc Hoành trầm mặt nghĩ ngợi một lúc rồi quả quyết ra quyết định.
Đưa tay đặt trước môi ra hiệu cho ông đừng nói gì, Tiêu Ngọc Hoành chỉ chỉ vào phòng tắm tỏ ý Vương Tiểu Thiên đang tắm trong đó, bố Vương nhíu mày, tuy trong lòng có vạn mối nghi ngờ nhưng vẫn theo ý Tiêu Ngọc Hoành mà im lặng đứng đó.
Tiêu Ngọc Hoành gỡ chiếc áo vẫn còn ướt đẫm xuống, sau đó đi ra chỗ bể giặt quần áo cầm một cái chậu để vào, sau đó giẫm lên bể giặt quần áo trèo lên trên nóc phòng tắm, giấu cái chậu lên đó.
Chắc chắn là từ bên dưới sẽ không nhìn thấy được cái chậu, Tiêu Ngọc Hoành mới đi đến chỗ bố Vương sắc mặt nghiêm túc, hạ giọng nói với ông: “Chú, chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi.”
Bố Vương nhìn hắn, lại nhìn phòng tắm đang vọng ra tiếng nước, gật gật đầu rồi cùng Tiêu Ngọc Hoành xuống nhà.
Mẹ Vương Tiểu Thiên đang bận rộn trong bếp, Bố Vương bèn dẫn hắn vào phòng ngủ chính, đồng thời khóa cửa phòng lại.
Trong phòng rất yên tĩnh, bố Vương đi đến ngồi xuống cạnh giường, cau mày tháo đôi kính trên mũi xuống, dùng tay áo lau qua loa rồi đeo lại, giờ mới trầm giọng lên tiếng: “Cô gái hôm qua… là Tiểu Thiên?”
Giọng ông run run, người trung niên đã năm mươi tuổi không chấp nhận nổi tin này.
Tiêu Ngọc Hoành đứng đó, cũng không tìm ghế ngồi xuống, hắn cúi đầu gật nhẹ: “Vâng… vâng ạ.”
Tay bố Vương đang đặt trên đùi siết lại thành nắm, một lúc lâu sau ông mới hỏi tiếp: “Là vì nói dối ông nội nên mới phải bất đắc dĩ làm vậy sao?”
“…Vâng ạ.” Tiêu Ngọc Hoành nghĩ thầm, dùng lý do này để giải thích cũng rất tốt, ít nhất thì ông có thể thoải mái hơn một chút.
Bố Vương nghe vậy quả nhiên là hơi hơi thở phào, nếu như là để từ hôn, làm vậy cũng là vì hết cách rồi, nhưng ông bỗng nhớ ra một chuyện.
“Vậy.. vậy bức ảnh trong điện thoại cháu là thế nào?” Bố Vương bỗng nhận ra đây không phải lần đầu tiên Vương Tiểu Thiên mặc đồ nữ, nhưng hồi trước vì sao lại phải mặc?
“…” Tiêu Ngọc Hoành biết đại sự không ổn rồi, phải nói thẳng ra sao? Vương Tiểu Thiên vì trả thù hắn mà giả gái cố gắng hack tài khoản hắn? Không, không được! Làm cha làm mẹ mà nghe con cái làm chuyện như vậy thì sẽ buồn đến mức nào? Huống hồ Tiểu Thiên cũng đã coi thân phận “Hàn Tuyết Thiên” là đoạn lịch sử đen tối rồi, nếu như cậu biết chuyện này bị lộ ra, nhất định sẽ xấu hổ đến ch.ết!
Ánh mắt Tiêu Ngọc Hoành nhọn hoắt, hắn ngẩng đầu lên, cắn răng nói với người trung niên: “Thực ra là cháu ép Tiểu Thiên mặc đồ nữ! Vì cháu cảm thấy anh ấy rất thanh tú, thế nên mới đùa anh ấy bắt anh ấy phải mặc đồ nữ, cháu vô cùng xin lỗi!”
Tiêu Ngọc Hoành nói xong liền cúi gập người về phía bố Vương, tim đập dồn dập, một giây sau hắn liền bị người đàn ông trung niên nổi giận túm lấy cổ áo, đồng thời bị đối phương đấm một phát thật mạnh.