Chương 30
Ai nói làm cô dâu là hạnh phúc,là sung sướng nhất,vui vẻ nhất.Bây giờ Vân và Trang chỉ hận không thể bóp ch.ết kẻ ấy.Câu nói kia phải sửa lại thành làm cô dâu là khổ sở nhất mệt mỏi nhất và đau tim nhất.Sáng sớm đã bị dựng cổ dậy,lôi đến khách sạn nơi tổ chức hôn lễ,sau khi thay xong bộ váy cưới tuy đẹp lóa mắt nhưng rất nặng và rườm rà.Hết bị thợ trang điểm ngắm nghía đủ kiều đầy suy tư sau đó hết bôi,chat rồi lại xoa xoa,tô tô vẽ vẽ trên mặt xong lại đến thợ làm tóc hết cột rồi kẹp, rồi lại búi ….Khiến hai người sau khi nhận được sự giúp đỡ ‘đặc biệt’ này cũng xây xẩm mặt mày. Đúng lúc này hai cốc nước đồng thời được đưa đến trước mặt hai người không nghĩ gì tu liền một hơi sau đó đồng thanh nói tiếng :
“Cảm ơn.”
“Không có gì.Chuyện nên làm mà.”
Chủ nhân của hai ly nước vừa nãy lên tiếng khiến Vân sượng người bởi giọng nói này rất quen nhưng cũng rất lâu rồi cô chưa nghe thấy.
“Sao? Lâu ngày không gặp mà quên luôn cả chị em rồi à.Quên cũng nhanh thật.”
“Lan.Sao cô lại ở đây.”
“Xem kìa. Đám cưới của chị em tốt tôi phải đến góp vui chứ.Sao lại không tới được. Hơn nữa chị em tốt này còn là con gái của chủ tịch Đào Tư Thành nổi tiếng trong giới.Xem ra cô thật có phúc.” Lan ngả ngớn tươi cười nhưng trong ánh mắt lại là vẻ thâm hiểm tới đáng sợ.
“G…Góp vui.Chuyện cô lấy trộm tài liệu công ty rồi vu oan cho tôi chưa đủ vui sao.Uổng công tôi xem cô như chị em tốt.”
Vân siết chặt tay,mặt cũng hồng lên vì tức giận.Nếu hôm nay không phải đám cưới của mình thì e là cô đã lao tới tát cho cô ta một-vài phát sau đó cấu xé cô ta một trận coi như bù đắp những khó chịu,oan ức trước đây cô phải chịu khi bị vu oan.May cho cô là hôm nay cô lấy chồng cho nên cô nhịn.
“Thì ra cô chính là người từng vu oan cho chị ấy.Cô tự đi ra hay là để tôi đuổi ra ngoài mà rước nhục vào thân .” Trang chỉ tay ra phía cửa sau đó quát lên với Lan bằng vẻ giận dữ.
“Cô không phải đuổi.Chỉ e là cô không đủ sức mà đuổi thôi.”
“Ra ngoài.” Lần này Vân rít qua từng khẽ răng mà nói.Cô sợ nếu cô ta ở đây cô sẽ bất chấp tất cả mà cho cô ta một bài học cho nên vẫn là tống cổ kẻ ti tiện này đi thì hơn.
“Cô thật ti tiện.Mặt cô cũng…cũng…cũng…”
Chưa nói hết câu Trang đã ngã xuống ghế sô pha và rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.Vân thất kinh nhìn Lan sau đó lại nhìn hai ly nước trên bàn.
“Giờ mới nhìn ra à.Sao lại chủ quan như vậy.Tôi từ khi nào mà tốt bụng mời cô uống nước không như vậy.”
“Cô ấy không liên quan.Sao cô …” Đầu óc Vân quay cuồng trước mắt cô bây giờ có tới cả chục cô thư kí Lan xấu xa như nhau chứ không phải chỉ là một như trước nữa..
“ Vì cô ta là em gái cô.Một mình cô tôi sợ cô cô đơn.”
“Cô dám….dám…” Vân dung chút sức lực cuối cùng chỉ tay vào đối phương gằn giọng nói trong sự yếu ớt.
“Dám cái gì.Cô nói tôi nghe.Tôi nghe không rõ….Ha…ha…ha.” Sau câu nói này Vân cũng ngã xuống ghê sô pha mà ngất đi.
Rút điện thoại trong túi ra Lan nói một câu ngắn gọn: “Đã xong.Hai người này giao lại cho các anh.” Sau đó để lại một tờ giấy trên bàn rồi mới nghênh ngang rời khỏi khách sạn .Lúc ra ngoài trong lòng cô còn cười thầm bởi xem ra món quà cưới này của cô không tệ chút nào.
***
Lúc Vân mơ hồ tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong một căn phòng tối om, xung quanh chỉ là những bức tường xám xịt và trên người cô vẫn là bộ váy cô dâu khi trước. Thử nhúc nhích cô phát hiện tay chân mình đã bị trói chặt trên chiêc ghế tựa,có cảm giác bây giờ cô như kiểu gà bị cột chân,cột cánh trước khi chịu án ‘tử hình’của loài người vậy. Đột nhiên cô lại cảm thấy thương cảm cho những chú gà nhỏ bé ấy. Sau phút cảm thán đầy nhân đạo ấy cô đưa mắt tìm kiếm thân hình của Lan trong căn phòng nhưng không thấy. Mệt mỏi cô cúi xuống lại nhìn thấy một tà váy trắng cô dâu khác mà nếu cô đoán không sai thì chủ nhân chiếc váy này chỉ có thể là Trang- người vô tình bị cuốn vô chuyện lần này .Có lẽ lúc này hôn lễ đang rất hỗn loạn vì hai cô dâu còn đang ngồi ở đây thì hai chú rể kia biết lấy ai,chả lẽ quá buốn khi không thấy cô dâu nên họ lấy nhau luôn. Nghĩ đến đây cô rung mình một mỉm cười khi nghĩ đến cảnh tượng đó.
“Trang…Trang.Em sao rồi.Không sao chứ?”Vân cố gắng lay người phía sau.Một lúc sau Trang mới phản ứng lại.
“Em không sao.Chị có sao không. Đây là đâu vậy.Tối thui vậy .”
“Chị cũng không rõ nữa.Chắc là một cái kho nào đó bỏ trống.Xin lỗi vì khiến em bị liên lụy.”
“Liên lụy gì.Có thêm em không phải chị bớt cô đơn sao.Mau cảm ơn em đi.”
“Chị chân thành cảm ơn em. Được chưa? Không biết ở khách sạn bây giờ sao rồi?”
“Bốn chữ. ‘Gà bay chó chạy’.Trước đám cưới hai cô dâu chạy mất.Chị nói xem hai người họ có quá đau buồn mà quay qua tìm đại hai cô dâu khác thay vào không?”Dứt lời cả hai cùng nhau cười rất khoa trương.
“Xem ra tâm trạng hai người rất vui vẻ.”Cánh cửa mở ra, đèn được bật lên khiến người ở trong phải nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng với ánh sang đột ngột này. Lan bước vào trên mặt là sự chế giễu ,coi thường.
“Đương nhiên.” Hai người trong phòng đồng thanh đáp lại.
“Đúng rồi tôi và chị Vân phải cảm ơn cô mới đúng.”
“Cảm ơn tôi.” Lan ngạc nhiên trước câu nói của đối phương.
“Đúng đó.Vốn tôi và Trang chưa muốn kết hôn nhưng lại bị bố tôi thúc ép cho nên mới có hôn lể này.Mà vừa hay cô lại bắt cóc chúng tôi nên hôn lễ kia cũng bị hủy.Cho nên đương nhiên phải cảm ơn cô rồi,thứ kí Lan.” Vân cười tươi đáp lại sự ngạc nhiên của cô gái trước mặt.
“Không tồi.Nói đối cũng giỏi lắm.Rất có bài bản.” Tiếng vỗ tay vang lên kèm theo sự dè bỉu từ gương mặt xinh đẹp mà quen thuộc.
“Không tin chúng tôi có thể thề.Cô nói xem ở cái độ tuổi xuân sắc thế này nếu không phải bị thúc ép thì ai lại muốn bước vào cái nấm mồ hôn nhân cơ chứ.”Trang nói trong tiếng cười khanh khách.
“Tôi không tin.Cái tôi tin chính là cảnh hỗn loại tại hôn lễ bây giờ của hai người kìa.Nghĩ thôi tôi cũng thấy hả lòng hả dạ.Hai người có tò mò không?”
“Tò mò chứ.Nhưng tôi là tò mò không biết Thiên Ân có quá đau buồn mà quay qua kết hôn với chồng Trang coi như an ủi hai nhà không?” Vân cười nụ cười rất khiêu khích.
“Không được, ‘tiểu thụ’ nhà em sẽ không đâu.” Trang quay qua hưởng ứng .
“Em yên tâm Thiên Ân nhà chị vừa hay cũng là ‘công’ tuyệt đối không phải thụ cho nên miễn cưỡng hai người họ cũng được coi là đẹp đôi.”
“Thật hả chị.Xem ra có khi bây giờ hai người họ đang tuyên thệ trong đám cưới cũng nên chị nên.”
Vân và Trang hai người cứ kẻ tung người hứng cười đùa rất vui vẻ làm cho Lan đứng bên cạnh tức giận đến đỏ cả mặt,móng tay cũng bấm chặt vào thịt vì siết tay quá chặt. Nhưng Lan sẽ không bao giờ biết bàn tay của hai người họ đang gắt gao siết chặt vào nhau mà an ủi,cổ vũ tinh thần cho nhau như thế nào sau lưng hai chiếc váy cưới của chính họ.
Nếu tỏ ra sợ hãi trước mặt ả tiện nhân này không phải là tự hại chính mình sau đó còn làm cho ả thỏa mãn hơn vì mục tiêu đạt được sao.Chi bằng cùng nhau hợp sức lại chọc tức ả coi như tạo thú vui cho mình khi nhàm chán và cũng hi vọng cô ta từ bỏ hi vọng dùng hai người uy hϊế͙p͙ hai tên kia và gia đình chính mình .
“Xem ra chúng tôi nợ cô một ân tình rồi.Không uổng công trước đây tôi coi cô là chị em tốt.”
“Câm miệng.Chị em tốt à.Tôi nhổ vào.” Lan tiến tới tặng cho Vân một cái tát như trời giáng.Năm ngón tay in rõ trên khuôn mặt trắng nõn của Vân.
“Cô…”
“Tôi làm sao.Chị em tốt sao.Tôi có nghe nhầm không?”
“Tôi có bao giờ phân biệt đối xử với cô hay là lợi dụng gì cô không?Hay là tôi có bêu xấu cô không?Có lấy mất thứ gì của cô không?Với cô tôi vốn rất chân thật,vậy mà cô lại đâm sau lưng tôi.”
“Có.Cô thậm chí còn làm chuyện còn kinh khủng hơn cả thế.Cô đã cướp mất Thiên Ân khỏi tôi.Cô có biết từ khi tôi vào làm việc tại tập đoàn Hoàng Thiên cách đây 5 năm tôi đã yêu anh ấy không? Anh ấy vẫn là của tôi,của tôi….Cho đến khi cô xuất hiện thì anh ấy thay đổi.Cô.Chính cô đã cướp anh ấy khỏi tôi. Đồ đàn bà xấu xa.” Lan dùng hết sức lắc vai Vân gào thét trong sự phẫn uất còn Vân thì chỉ biết ngỡ ngàng trước sự thật mà Lan vừa nói.
“Xem ra cô thật đáng thương.Lại còn bị hoang tưởng.Chỉ vì cô ở bên cạnh làm thư kí cho anh tôi mà nghĩ rằng anh ấy yêu cô, anh ấy là của cô.Như vậy cũng thôi đi .Vậy mà khi thấy anh ấy yêu chị tôi lại quay qua hận chị tôi.Có giỏi sao cô không chiếm đoạt anh ấy làm của riêng từ trước đi sao bây giờ phải ngồi mà oán trách.Mình không có bản lĩnh lại đi trách người khác. Đúng là nực cười. ” Trang cười mỉa mai nhìn người phụ nữ đang điên loạn gào hét.
“Im miệng.Cô thì biết cái gì mà nói.”
“Hóa ra chuyện cô vu oan cho tôi là vì lý do này.” Vân ngạc nhiên hỏi người trước mặt.
“Đúng.Tôi không có được Thiên Ân thì tôi sẽ hủy diệt hết tất cả những người phụ nữ bên cạnh anh ta.Ha…ha…ha…”
“Thật đáng thương.”
Trang và Vân không hẹn mà cùng lên tiếng.Sau câu nói đó tâm trạng Lan trở nên mất khống chế hơn,cô ta lao tới giơ tay lên muốn tát Vân lần thứ hai.Biết bản thân mình khó tránh khỏi nên Vân nhắm tịt mắt lại thân hình co lại sẵn sang đón nhận cái tát ấy. Đúng lúc này một giọng đàn ông trẻ vang lên khiến bàn tay đang giơ lên của Lan khựng lại sau đó khó chịu thu về.
“Đủ rồi. Đúng là đàn bà.Cô phát tiết đủ chưa ? Vào chuyện chính được rồi đó.”
“Là anh.” Hai người phụ nữ đang bị trói thốt lên đầy kinh ngạc sau đó cùng quay qua hỏi nhau câu hỏi y hệt: “Chị/em cũng quen anh ta.” Cả hai rơi vào trầm mặc.
“Đúng.Cô nghĩ có thể là ai? Ồ ai đây.Không phải là tiểu thư Trang nhà họ Đào sao? Lâu ngày không gặp. Xem ra hôm nay cô làm thêm được một chuyện tốt rồi Lan à.” Hắn nhìn hai người phụ nữ trong trang phục cô dâu đầy nham hiểm, ánh mắt hắn đục ngàu chứa đầy tà niệm và sự ma mãnh cùng những âm mưu đen tối nhưng trong đó cũng có cả sự căm hận và oán trách.