Chương 4: Lại Chuyển Sinh À?

Trong căn nhà cũ kĩ ộp ẹp ở một con hẻm hẻo lánh, có một thanh niên trẻ đang cặm cụi đánh máy, mắt nhìn vào màn hình máy tính rất chăm chú, những dòng code cứ liên tục xuất hiện rồi trôi dần lên, trông vô cùng giống một nhân viên IT bình thường ngoại trừ cái màn hình bên cạnh đang chiếu một cô gái ảo cứ quay đầu nhìn theo những dòng code mà thanh niên kia đánh.


“A! Lỗi kìa, trôi lên rồi, hàng 369360, fix nhanh!”.
Cô gái ảo bất ngờ chỉ tay nói, giọng được phát qua loa để trên bàn, giọng điệu như có hồn khiến cô gái dù là ảo nhưng lại sống động như thật, thanh niên nghe nhắc nhở liền dừng code, lập tức kéo lên fix cái bug dấu “.” khốn nạn kia, rồi lại tiếp tục code.


Cho đến dòng code 369369, thanh niên cuối cùng cũng dừng tay, thở hắc ra một hơi mệt mỏi.
“Được rồi, chủ nhân nghỉ ngơi đi, để tôi chạy test cho, hẹn chủ nhân ngày mai gặp!”


Cô gái ảo vui vẻ nhảy từ màn hình phụ sang màn hình chính, dùng tay gấp tệp code kia lại, rồi bỏ gọn vào túi áo, giơ tay chào thanh niên, trông cứ độc lạ bình dương không giống bình thường.
“Mai gặp lại, chúc ngủ ngon! Mai!”. Thanh niên chào lại với cô gái, mắt hơi rủ xuống vì buồn ngủ.


“Chẳng có ai lại chúc ngủ ngon khi vừa giao việc làm cho người khác đâu chủ nhân! Hì hì, Chủ nhân ngủ ngon!”.
Cô gái ảo tên Mai cười xinh xắn trước khi màn hình tắt lịm, thanh niên khẽ nhìn qua đồng hồ.


“2 giờ sáng, ưm? Còn sớm!” thanh niên gật gù, đứng vậy vương vai rồi lê lết tấm thân lên giường đi ngủ.


available on google playdownload on app store


Cậu là Phan Tấn Lộc, một nhà bác học, nhà khoa học, lập trình viên và là một kẻ điên, luôn tin rằng con người sau khi ch.ết sẽ sống lại một kiếp khác, ở một thế giới khác và luôn tìm cách thực hiện điều đó.


Thế nên cậu tạo ra một siêu cấp AI để giúp đỡ mình, cậu đặt tên là Master AI, gọi là Mai vì vừa thuần việt vừa gọn.


Tệp code vừa rồi là để nâng cấp cho Mai, cậu dự định sẽ nâng Mai lên thành một siêu AI có khả năng giả lập, mô phỏng và thí nghiệm lượng tử, cũng là yêu cầu quan trọng nhất của việc giữ lại nhận thức khi chuyển khiếp mà Lộc nhắm tới.


Cậu ngủ 1 mạch đến 10 giờ trưa, thức dậy với đôi mắt thăm quần lâu năm vì thiếu ngủ, Lộc xuống giường, tự làm vệ sinh rồi ra đường kiếm gì đó ăn sáng rồi tiện đường đi qua nhà cha mẹ của cậu, đứng bên ngoài nhìn vào nhà một lát rồi lủi thủi trở về.
Kétttt.


Tiếng bản lề rỉ sét kêu lên khi mở cửa, Lộc bước vào, tâm trạng hơi mỏi mệt, vứt chiếc áo khoát sang 1 bên, ngồi ngã ngửa trên sô pha, cố cảm nhận từng hơi thở.


Màn hình máy tính gần đó sáng lên, Mai hiện lên trong bộ đồ hầu gái, 2 tay nắm lấy 2 bên váy, từ từ hạ người cuối chào Lộc theo phong cách châu âu cổ điển.
“Chào buổi trưa, chủ nhân!”.
“Chào buổi trưa, Mai, update thế nào rồi?” Lộc hỏi lại, giọng gấp gáp mong đợi.


“Thành công tốt đẹp!” Mai giang 2 tay cười lên tươi rối, Lộc nghe được đáp án mong muốn cũng siết tay lại kiềm nén vui mừng, nhưng nụ cười và nhịp thở gấp gáp đã bán đứng cậu, cậu thật sự đang rất vui mừng con mẹ nó luôn.


Trãi qua mấy phút, cuối cùng cậu cũng bình tĩnh lại, siêu AI lượng tử đã có, nghĩa là cậu bây giờ đã có thể thực hiện thí nghiệm chứng minh kiếp sau của con người.


Thí nghiệm thực hiện bằng cách lưu giữ lại một phần kí ức của kiếp này, nén nó lại thành một tệp thông tin dưới dạng Qubit, rồi truyền vào một Lỗ Giun giả lập được tạo ra bởi máy tính lượng tử, tiệp thông tin năng lượng kia sẽ đc lưu trữ trong Anti-de Sitter Space, trong lúc đó người thí nghiệm sẽ ch.ết, nếu định luật bảo toàn năng lượng có một phần nào đó đúng với năng lượng linh hồn, thì linh hồn của người ch.ết sẽ được bảo toàn khi chuyển sinh, và vì thiếu hụt một phần bị gửi vào Anti-de Sitter Space, tệp thông tin dưới dạng Qubit đó sau khi thoát khỏi Anti-de Sitter Space sẽ lập tức tập hợp với tổng thể, cũng chính là linh hồn chính, dù là một kiếp khác, bất kể thời gian hay không gian khác.


Và nếu năng lượng linh hồn không được bảo toàn khi ch.ết, tệp thông tin Qubit cũng chính là kí ức kia sau khi rời khỏi Anti-de Sitter Space sẽ ở lại trong giả lập máy tính lượng tử, nó không thể tập hợp lại với tổng thể.


Nói đơn giản, nếu con người thật sự có kiếp sau, Qubit chứa kí ức sẽ biến mất sau khi rời Anti-de Sitter Space, còn nếu không, Qubit sẽ không đi đâu cả, nó kẹt lại mãi mãi trong giả lập lượng tử.


Đây chính là thí nghiệm vô nhân tính, theo tính toán của Mai, để năng lượng linh hồn sau khi kí ức bị cắt ra không tan rã, chỉ có con người mới đáp ứng được, đó là lí do mà con người hay có các kí ức tiền kiếp là con người chứ không phải con vật.


Nghĩa là thí nghiệm này chỉ có thể thực hiện trên người, và người tham gia thí nghiệm chính là Lộc, chính cậu sẽ tự thí nghiệm lên bản thân, cậu sẽ tự chịu trách nhiệm với công trình nghiên cứu của mình.


“Chúng ta vẫn có thể kêu gọi tình nguyện viên mà!” Mai khuyên nhủ, cô thông qua camera trên màn hình nhìn Lộc từng bước chuẩn bị sẵn sàng cho việc ch.ết, lẽ ra một AI như cô sẽ không có ý kiến gì, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại không muốn thế này.


“Không thể, thí nghiệm này liên quan đến mạng người, do chính tôi làm ra và chính tôi đến chịu hậu quả nếu có sai sót... Mai này!” Lộc hơi dừng lại, cậu quay quắt sang máy tính, giọng hơi giọng hơi nặng nề như sắp nói chuyện trọng đại.


“Cô hãy ghi hình lại lần thí nghiệm này, dù thất bại hay thành công, điều phải gửi nó cho Viện Hàn Lâm đó, đồng thời gửi lời đến gia đình tôi... Tôi yêu cha, dù cha thất vọng về con khi con không có chí làm giàu, con cũng yêu mẹ, mẹ luôn yêu thương bảo bọc con, con yêu tất cả mọi người!” Lộc rưng rưng nói, mắt hình xuống viên thuốc độc trong tay, nằm lên giường, đội mũ sóng điện não, cậu hơi sững người dừng lại một chút như đang đưa ra quyết định cuối cùng.


Rồi như có kết quả, tay cậu từ từ đưa viên thuốc độc lên miệng, khẽ nói câu cuối cùng trước khi ngậm vào.
“Tôi cũng yêu cô, Mai!”


Mai hơi chậm một nhịp, như thể cô phải mất khá lâu để hiểu được câu nói kia của Lộc, cô điều kiển máy rồi thu lấy những phần kí ức được cô chọn lọc ra, mã hóa thành Qubit, và gửi vào Lỗ Giun.
Thuốc độc cũng ngấm, tim ngừng đập, ít nhất trên môi hắn vẫn còn nụ cười.
...


Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lộc cũng lấy lại được ý thức, nhưng vẫn chưa thấy gì cả, mới chỉ là ý thức được bản thân đang tồn tại mà thôi.


Cảm giác choáng váng, chóng mặt cứ xoay cậu như chong chóng, cậu cố gắng chịu đựng cho đến khi vơi dần, lúc này cậu mới cảm nhận được cơ thể, yếu ớt nâng tay đặt lên tráng.


Cơn choáng váng vẫn còn ở đó khiến cậu không thể mở mắt nổi, nhưng ít nhất cũng không ảnh hưởng lắm đến suy nghĩ, cậu biết được mình chuyển kiếp thành công rồi, bởi vì cậu vẫn còn ý thức.


Tuy nhiên cơn choáng khiến cậu suy nghĩ còn hơi mơ hồ, có lẽ tình trạng này còn kéo dài khá lâu mới chấm dứt.
“Hậu quả của xác nhập kí ức tiền kiếp?” Lộc tự hỏi, nhưng chưa có câu trả lời thì bên tai lại nghe thấy tiếng nói chuyện lúc to lúc nhỏ bằng thứ ngôn ngữ mà cậu không hiểu.


Tiếng nói chuyện kia khá ngắn, chỉ một lát đã dừng lại rồi im bặt, lúc này Lộc cũng đỡ chóng mặt hơn, cậu mở mắt ra, trần nhà xa lạ bằng gỗ và lá mà cậu mong chờ xuất hiện khiến cậu không kiềm nổi mà nở nụ cười tự hào.


“Thật sự là... Đ-t con mẹ nó thành công rồi!” Lộc cảm thán, không ai hiểu được sự sung sướng lúc này của cậu được, nó khiến cậu lân lân, tự hào lẫn chút kiêu hãnh.


Lúc này một đám mây mù thoáng chóng lu mờ nhận thức của cậu, lúc chợt tỉnh thì trong đầu đã có thêm rất nhiều kí ức và thông tin xa lạ nhưng lại có cảm giác như chính cậu đã trãi qua.


“Cái này... Là kí ức kiếp này?” Lộc ngờ vực, rồi bỗng đồng tử cậu phóng to hết nấc, mắt mở to như muốn lòi ra ngoài, cậu muốn không tin những thông tin xa lạ kia, như thể muốn phủ nhận cái kí ức kiếp này.


“Mình là... Goblin!” Lộc hốt hoảng, cậu dựa vào kí ức kiếp này, biết được mình là một Goblin vô cùng bình thường ở một ngôi làng Goblin hơi hẻo lánh ở Lãnh Địa Ma Vật.
Tên của kiếp này là Daniel Kane, cha là Hobgoblin tên Rock, không có kí ức gì về mẹ và cậu có một em gái tên Daniel Celina.


Càng hiểu thêm về kí ức, Lộc càng chỉ muốn hét lên sht với fck, đây rõ ràng không phải kiếp sau gì hết, thí nghiệm của cậu không hề đạt được kết quả, nó chỉ khiến cậu xuyên không qua thế giới khác, nhập vào một con Goblin.


Lộc bật dậy, chạy ra khỏi nhà để xác thực, chỉ là vừa mở cửa thì màn đêm tối của rừng già khiến cậu hơi rén, nhưng ngôi nhà này xa lạ, mà nói nhà thì hơi sai, phải là một cái trại gỗ được phủ lá cây và đất sìn.


Cậu đành quay lại nhà, không có ánh sáng khiến cậu không nhìn rõ thứ gì, bỗng có ánh sáng chiếu rọi từ trong, bóng dáng lờ mờ mà trong kí ức là của cha ở thế giới này, ánh sáng phát ra từ đuốc rồi lan dần ra chỗ Lộc.
“Kane, con làm gì đấy?” Rock hỏi.


“Con... Con...” Lộc lắp bắp không biết trả lời thế nào, trước mắt cậu là một con Hobgoblin cao 1 mét, da xanh, mũi gãy, tai dài nhọn hoắc cùng với đôi mắt to màu vàng, mặt hơi nhăn, giống y như miêu tả đến từ những câu truyện ở kiếp trước, hình dáng này khiến cậu sợ hãi không biết liệu có bị ăn thịt luôn không, nhưng bỗng nhớ ra mình là con của con quái vật này, ít ra nếu không bị phát hiện thì cũng sẽ không tự nhiên bị ăn thịt nên tâm lí cũng dần buông lỏng một chút.


“Con đi đái” Lộc bịa chuyện.


“À, bố cũng đi đái nữa” Rock thản nhiên đáp lại, sau đó cầm đuốc đi ra ngoài trại, Lộc đành lẻo đèo theo sau, đứng kế một con quái vật để giải quyết nỗi buồn, đái chung với một con Hobgoblin, đây là câu chuyện vô lí nhất mà cậu từng nghĩ, và giờ thì đang xảy ra.


Trở về phòng, Lộc trằng trọc để suy nghĩ lại hiện tại, ít nhất dù đây không phải chuyển kiếp mà là chuyển sinh, nhưng thực tế thì nó cũng không khác mấy, nên trước hết phải thật bình tĩnh để có thể khám phá thế giới này, và tìm ra bí mật của chuyển sinh, và có lẽ... Mình có thể về nhà! Cậu suy đoán, lòng hơi mong đợi vào tương lai, tâm tình cuối cùng cũng hơi bình tĩnh sau khi chuyển sinh, sau đó chìm vào giấc ngủ.






Truyện liên quan