Chương 7: Không muốn nhìn thấy em 2
“Ding.....” Sắp đến giờ tan làm thì tin nhắn của Giang Linh tới.
“Bạn yêu, nhớ giúp mình đi xem thử Giang Vũ Thần có tới trường luyện thi không nhé!”
Nhìn điện thoại trên tay nếu không phải là Giang Linh nhắc nhở tôi......tôi thật sự quên mất nhiệm vụ này. Nhưng mà tôi có nên đi hay không? Tôi đã nói không muốn nhìn thấy mặt Giang Vũ Thần. Nhưng mà cẩn thận nghĩ một chút Giang Linh là Giang Linh, Giang Vũ Thần là Giang Vũ Thần, mặc dù không gặp Giang Vũ Thần nhưng lại không thể không giúp Giang Linh.
Tôi quyết định đến trường luyện thi lén đứng ở cửa nhìn là được rồi.
Năm giờ ba mươi.
Tôi đang muốn cầm túi xách về Hoàng Minh Chí liền đuổi theo tôi “Liêm Di, hôm qua lúc cô không tới tôi thấy cây dù này cạnh bàn cô, của cô sao?” Anh ta đưa cái dù tới trước mặt cô.
Cây dù màu xanh dương trong suốt chính là cái dù mà Giang Vũ Thần đưa tới.
“Anh Minh Chí cứ để ở chỗ anh đi.” Con người tôi tương đối đàng hoàng, ngày hôm đó anh ta muốn chúng tôi gọi là “anh Minh Chí” bây giờ tôi liền kêu anh ta như vậy. Chẳng qua tôi kêu như vậy anh ta lập tức vui vẻ.
“Cô thật sự gọi tôi là anh Minh Chí? Cũng không phải là trong phim hàn, thôi tôi chịu thiệt một chút, cô kêu tôi Minh Chí là được rồi.”
“Hả?” Tôi cười “Vậy được, Minh Chí, cái dù này để ở chỗ anh đi.”
Anh ta cũng cười “Được rồi.”
Sau khi tạm biệt anh ta tôi đi tới văn phòng đối diện công ty.
Luyện thi cuối cấp ở phòng 4021. Tôi tìm thấy phòng học của Giang Vũ Thần ở bảng thông báo ở lầu dưới. Tòa cao ốc này có kết cấu giống công ty tôi cho nên rất nhanh liền có thể tìm thấy phòng 4021.
Rón ra rón rén đi tới cửa sau thông qua cửa sổ thủy tinh ngó vào bên trong. Bên trong có rất nhiều người, lúc tôi vẫn chưa tìm thấy Giang vũ Thần thì chuông điện thoại vang lên.
Móc điện thoại ra lại là tin nhắn của cậu ta!
“Rình xem!”
Đơn giản hai chữ khiến tôi cực kỳ khó chịu.
“Ding.....” Lại một tin nhắn nữa.
“Không phải chị nói không muốn gặp em nữa sao?”
Đúng vậy! Tôi không muốn gặp cậu ta! Tôi hung hăng ấn bàn phím trả lời tin nhắn của Giang Vũ Thần. Nhưng mà khi tôi nhìn thấy tin nhắn thứ ba tôi thật sự hối hận vì đã tới xem cậu ta! Khinh người quá đáng rồi!
“Em cũng không muốn nhìn thấy chị.....chị đi mau đi, đi mau đi.” Một hàng chữ phía sau còn kèm theo vẻ mặt khinh bỉ.
Xong ở bên cửa sổ tặng Giang Vũ Thần một cái “trừng mắt”, đi thì đi! Tôi cũng không muốn đến!
Tác phong tôi nhanh nhẹn đi thẳng tới cửa cửa thang máy, liều mạng ấn nút thang máy phát tiết cho hả giận. Khi thang máy tới đầu ngón tay tôi cũng tê dại.
“Giang Vũ Thần làm như là mình giỏi lắm, đáng ghét. Thành tích kém như vậy căn bản không thể so với thành tích của Giang Linh lúc trung học! Cả ngày chỉ biết chăm chút bản thân, bề ngoài không tệ nhưng không có một chút nội hàm nào! Thật mất thể diện, tôi có một em trai như vậy thật mất mặt!” Hướng về phía camera trong thang máy, tôi giống như đang phỏng vấn tự nói lên bất mãn của mình về Giang Vũ Thần.
Đúng lúc tôi muốn xả cơn tức thứ hai thì mẹ gọi điện thoại tới.
“Liêm Di, hôm nay thứ sáu, tình hình trong quán rất bận, con tan làm thì đến quán giúp một tay.”
“Được, con lập tức tới.”
“Ừ.”
“Vậy con cúp máy đây?”
“Đợi chút.” Hình như mẹ nhớt tới chuyện gì “Ba con lại bị bệnh trĩ, lát nữa về nhà con ghé tiệm thuốc mua thuốc cho ông ấy.”
“Vâng.”
“Được rồi, cúp máy đi.”
“Vâng.”
Mẹ thật hạnh phúc có thể giúp chồng mua thuốc trĩ....Hâm mộ, có ai có thể khiến tôi mua cho người ấy?
“Leng keng.....” Cửa tiệm bị người ta đẩy vào, một nhóm học sinh mặc đồng phục đi vào.
“Tiệm gà chiên này rất ngon!” Một cô gái giới thiệu với đám bạn.
“Thật sao?” Một nam sinh trong nhóm nhìn về phía tôi “Chị gái trong quán càng không tệ.”
“Đáng ghét! Em là bạn gái anh!” Cô gái bất mãn đánh nam sinh, khiến những học sinh khác cười.
Tôi lắc đầu bất đắc dĩ. Bây giờ có phải học sinh cấp ba đều chuyên tâm vào chuyện tình yêu hay không? Tại sao cả ngày không bạn trai thì lại chính là bạn gái? Tôi cầm thực đơn đi về phía bọn họ.
“Xin chào, các em muốn ăn gì?”
Nam sinh lúc này nhận thực đơn vừa xem vừa nói chuyện với tôi: “Chị là sinh viên làm thêm sao? Chị học trường nào?”
“Này!” Bạn gái cậu ta hung hăng đánh vào bả vai cậu ta, bày tỏ bất mãn.
Nam sinh lại làm như không có chuyện gì “Hỏi một chút mà thôi em kích động cái gì.”
Cái tính này giống y như Giang Vũ Thần!
“Hứ, anh thế nào em còn không biết sao?” Cô gái giật lấy thực đơn “Vật hợp theo loài, người phân theo nhóm, anh là bạn thân của Giang Vũ Thần dĩ nhiên tính cách giống cậu ta.”
Cậu ta là bạn thân của Giang Vũ Thần! Tôi thật sự kinh ngạc, cô gái chọn món xong đưa thực đơn cho tôi. Bởi vì thấy tôi đang nhìn chằm chằm bạn trai mình nên thái độ đối với tôi không tốt.
“Phải đưa thức ăn lên cho chúng tôi nhanh một chút!”
“Rất nhanh sẽ có!” Không chấp nhặt với cô gái kia tôi cười gật đầu.
“Nhìn xem” Nam sinh chỉ về phía tôi nói với bạn gái “Chị gái này trưởng thành bao nhiêu? Em lại rất ngây thơ.”
Tôi cười cười chuẩn bị rời đi đúng lúc xoay người nam sinh lại nói “Các cậu xem mấy giờ rồi? Lớp luyện thi của Vũ Thần sắp kết thúc rồi chứ?”
Đ-I-N-G.....G! Giống như bị chùy gõ cả người tôi sửng sốt. Giang Vũ Thần muốn tới nhà tôi ăn gà chiên? Làm cái gì! Chỉ là suy nghĩ lại.....lần này tôi có cơ hội rửa sạch sỉ nhục lúc trước.
“Leng keng.....”
Tôi đưa gà chiên của những học sinh kia lên thì Giang Vũ Thần xuất hiện.
“A.....” Vừa vào cửa liền nhìn thấy tôi, sắc mặt cậu ta vốn dĩ không tốt lại càng thêm không thoải mái. Cậu ta tránh ánh mắt của tôi đi về phía bạn học “Không phải đã nói đừng tới đây sao?”
“Nhưng gà chiên ở đây rất ngon.”
“Gà chiên chỗ khác cậu cũng ăn rồi sao?”
“Không có.” Cô gái lắc đầu.
Bạn trai của cô gái chen vào, đưa tay kéo Giang Vũ Thần tới chỗ ngồi “Được rồi, tới đây ngồi đi, yêu học tập cũng không cần phải soi mói như vậy.”
A, yêu học tập. Tôi nhịn cười đứng ở phía nam bàn của cậu ta nghe lén bọn họ nói chuyện.
“Câm miệng của cậu lại có được không?” Giang Vũ Thần nhìn thấy tôi đang trộm nghe mình nói chuyện cảm thấy rất mất mặt.
“Được, mình không nói nữa.” Nam sinh vỗ vỗ vai cậu ta, đưa ngón tay chỉ về phía tôi “Chị gái kia đáng yêu không? Nếu tiệm này yêu cầu nhân viên mặc
trang phục người hầu là được rồi! Ha ha ha ha......”
Tôi đổ mồ hôi! Nhưng mà Giang Vũ Thần càng đổ mồ hôi nhiều hơn! Cậu nghiêng đầu quan sát bạn mình hai lần rồi nói “Có phải cậu xem phim hoạt hình quá nhiều rồi không? Sau này bảo bạn gái cậu mặc đồ con thỏ cả ngày là được!”
“Ha ha, chủ ý không tồi!”
Mấy người bọn họ tiếp tục trò chuyện, tôi ở bên này ba đã bưng thức uống của bọn họ đặt lên bàn.
“Bàn học sinh cấp ba kia không còn gì nữa.”
“vâng, ba, ba tự chăm sóc cái mông mình cho tốt.”
Ba thấy tôi biết mình bị bệnh trĩ ngượng ngùng gật đầu một cái “Biết con hiếu thuận.”
“Ha ha.” Tôi đem thức uống rời khỏi quầy.
Sau khi bưng thức uống để lên bàn, mấy học sinh kia đều có thức uống ngoại trừ Giang Vũ Thần không có.
Tôi giả bộ như không quen cậu ta khách khí hỏi: “Xin hỏi cậu muốn uống gì?”
Giang Vũ Thần ngẩng đầu nhìn tôi không lên tiếng.
“Xin hỏi cậu muốn uống gì?” Tôi kiên nhẫn lặp lại câu hỏi nhưng Giang Vũ Thần không để ý tới tôi. Đây chính là do cậu ta chọn chiến tranh lạnh trước, tôi không thể để mặc cho cậu ta bắt nạt. Vì vậy tôi giả bộ kinh ngạc: “Bạn của bọn em không thể nói chuyện sao? Bộ dáng rất đáng thương!”
“Không thể nói chuyện, ha ha.” Bạn của Giang Vũ Thần cười “Đoán chừng do cậu ta nhìn thấy chị đáng yêu nên quá kích động.”
Khá lắm, học sinh cấp ba dịu dàng háo sắc. Tôi bất đắc dĩ cười.
“Chị đưa ra cho cậu ta một ly coca là ok rồi.”
“Được.”
Tôi xoay người muốn đi lấy thức uống lúc này Giang Vũ Thần lên tiếng: “Hôm nay không muốn uống coca, có bia không?”
Tôi quay đầu nhìn cậu ta, thằng bé này chưa trưởng thành mà muốn uống bia? Làm chị cậu ta đã nhiều năm, tôi kiên quyết nói: “Còn đang mặc đồng phục chưa trưởng thành không thể uống rượu.” Nếu như cậu muốn uống tôi lập tức gọi điện thoại cho Giang Linh!
“Chúng tôi là khách hàng, chúng tôi muốn gì thì chị phải đưa cái đó, sao lại nhiều lời như vậy.” Vẻ mặt nhìn tôi đầy khiêu khích.
“......” Tôi nhất thời không biết phải phản bác thế nào, im lặng mấy giây, tôi mỉm cười “Được, tôi lấy bia cho cậu.”
Mới là lạ! Nếu như dung túng cho cậu uống rượu vậy thì có lỗi với Giang Linh rồi.