Chương 36: Một số chuyện linh tinh 2
Editor: Táo đỏ phố núi
Tại cửa hàng sushi ở vườn hoa quảng trường.
“Haiz.” Giang Linh ngửa đầy uống hết một ly rượu, thở dài.
“Đừng uống nữa, say thì làm thế nào?”
Giang Linh liếc tôi một cái, không để cho tôi khuyên cô ấy, “Hai người các cậu bắt đầu từ khi nào?”
“Không lâu.” Tôi giống như là phạm nhân, cúi đầu xuống. Trước mặt chính là đĩa sushi cá hồi mà tôi thích, nhưng mà tôi lại không có tâm tình ăn. Cái cảm giác thoái mái dễ chịu khi đi hóng mát giờ đã bị những cái thở dài của Giang Linh làm cho tan biến tận chín tầng mây.
“Vậy là vào khi nào?”
“Vào trước kỳ thi cuối kỳ của Vũ Thần...”
“Khó trách! Ngày mình đi học trở lại, gọi các người ra đón mình, các người đều nói bận việc!”
"......" Tôi không dám đối mặt với những lời trách móc của Giang Linh.
“Haiz.” Lại một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài này cuối cùng cũng thở ra được sự có mặt của Vũ Thần.
Anh vẫn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt vui vẻ hưng phấn, vừa vào cửa nhìn thấy tôi, liền lộ ra nụ cười ám hiệu đầy hạnh phúc, lúc quay đầu nhìn về phía chị gái mình, lại là cợt nhả nhạo báng, “Giang Đại Linh nhà chúng ta đã trưởng thành, nhận tiền lương biết mời đứa em trai là em đây đi ăn cơm rồi sao! Không tệ! Nhân tiện hãy đem số tiền tiêu vặt mà chị đã trộm của em trả lại cho em đi, dạo này em rất nghèo.”
Bởi vì ta sinh nhật, Vũ Thần hoàn toàn phá sản.
“...” Giang Linh không nói chuyện, trợn to hai mắt, hung dữ nhìn Vũ Thần.
Vũ Thần nhìn thấy ánh mắt này, cũng ý thức được có chuyện không ổn, anh nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi. Di n~đ@n.l ,quý.d0n.
Tôi đau khổ nhìn lại anh, “Giang Linh đã biết.”
“Biết?” Có chút hoảng hốt, nhưng mà dù sao thì Vũ Thần cũng là con trai, lập tức trấn định lại, anh kéo cánh tay của chị gái mình vào lòng, ghé khuôn mặt tươi cười lại gần, “Chị...”
Nói thật, tôi rất hiếm khi nghe Vũ Thần gọi Giang Linh như vậy, cho nên, rất không phúc hậu, mặc dù trong không khí khẩn trương như thế, nhưng mà tôi vẫn nổi da gà đầy người.
“Ồ!” Đột nhiên Vũ Thần nhìn cánh tay của Giang Linh rồi kinh ngạc kêu lên. “Cánh tay của chị mảnh như vậy à?! Đúng là một mỹ nữ mảnh mai!”
OMG, Vũ Thần quá biết nịnh hót......
Mặc dù trên mặt của Giang Linh không có biểu hiện gì, nhưng mà tôi lại hiểu rõ cô ấy thích nhất được nói như vậy, bây giờ trong lòng của cô ấy khẳng định là rất vui vẻ.
“Một mỹ nữ hiện đại giống như chị, khẳng định là sẽ không phản đối chuyện chị em yêu nhau, có đúng không? Huống chi Liêm Di lại là bạn thân thiết nhất của chị, em lại là em trai duy nhất của chị, là người mà dẫn đi cùng mỗi khi ra khỏi nhà thì đặc biệt hãnh diện!” Đến lúc nào rồi, mà Vũ Thần vẫn không quên tán dương sự đẹp trai của mình.
“Chị em yêu nhau chị không phản đối, nhưng... “ Giang Linh bẻ bẻ đầu ngón tay, “Chín tuổi đó, sự chênh lệch về tuổi tác của hai người có phải là hơi nhiều không?” Cô ấy dựa người vào chiếc ghế dựa nhìn hai chúng tôi ở hai bên.
“Ngươi ta chênh lệch mười mấy tuổi mà vẫn yêu nhau đó thôi, tại sao bọn em lại không được chứ...!” Nói xong, Vũ Thần vòng qua người Giang Linh đi tới bên cạnh tôi, đưa tay kéo tôi đi qua.
Động tác này có lẽ tôi đã thành quen, nhưng mà Giang Linh thì cô ấy vẫn chưa thích ứng được. Giơ tay lên đem hai chúng tôi tách ra, Giang Linh giận tới mức dở khóc dở cười. Lại rót cho mình một ly rượu, cô ấy chỉ vào Vũ Thần nói, “Bây giờ em còn nhỏ như vậy, biết tình cảm của mình là thật hay không sao? Nếu như coi tình yêu là trò chơi, em tìm Liêm Di chơi đùa với em, chờ tới lúc em chán trò chơi này rồi, em nghĩ sau này chuyện này sẽ tạo thành tổn thương cho Liêm Di như thế nào không? Em nghĩ sau này bọn em gặp mặt nhau sẽ lúng túng như thế nào không?” Trước kia Giang Linh đã trải qua tổn thương bây giờ dùng kinh nghiệm để giảng dạy.
Tổn thương... Dien_dan l _quy don^. Trong đầu của tôi hiện lên bộ dạng Giang Linh khóc sướt mướt, có một ngày tôi cũng sẽ có bộ dạng như vậy sao? Lúng túng... Lúc Giang Linh nhìn thấy Lý Minh Vũ lần nữa, loại đau đớn như vết thương cũ bị xé rách ra, tôi thật sự sẽ phải trải nghiệm sao?
“Trò chơi?” Một tiếng hừ khó chịu kéo tôi ra khỏi mạch suy nghĩ của mình. Đột nhiên Vũ Thần kéo tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau giơ lên trước mặt của Giang Linh, “Chị cũng quá coi thường đứa em trai của mình rồi! Khi mà em muốn nắm lấy bàn tay của cô ấy thì em sẽ không nghĩ tới ngày sẽ buông tay!”
Vũ Thần... Tôi khiếp sợ nhìn về phía Vũ Thần, thái độ của anh cũng không phải là đang hờn dỗi, mà là sự kiên định, là đàn ông thì phải kiên định. Giang Linh, mình nghĩ là mình may mắn, đời này tôi sẽ không phải nước mắt dàn dụa trên mặt, cũng sẽ không phải chịu cảnh đau đớn khi vết thương cũ bị xé rách lần nữa, bởi vì người nắm tay tôi chính là Vũ Thần.
“Giang Linh, mình tin tưởng Vũ Thần.”
Đã bị đứa em trai của mình trấn áp, lại nghe được lời nói của tôi nữa... Giang Linh vừa sững sờ, trong đôi mắt của cô ấy vừa hiện lên sự kinh ngạc, nhưng mà trong khoảnh khắc kinh ngạc đó lại lóe lên sự vui sướng, giống như là mình tìm được hạnh phúc vậy. Tỉnh lại cô ấy quay mặt đi để cho chúng tôi không nhìn được nét mặt của mình, nhưng mà tôi vẫn nhìn thấy khóe miệng khẽ cong lên của cô ấy.
Vũ Thần thở phào một cái, tôi cũng dần dần không còn cảm thấy khẩn trương nữa.
Nhạc trong cửa hàng sushi thay đổi, là một bài hát mà tôi không biết tên, nhưng mà lại rất thích hợp với không khí sáng sủa sau cơn mưa trời lại sáng lúc này.
Một lúc sau Giang Linh quay mặt lại, cô ấy hung dữ cào loạn đầu tóc của Vũ Thần lên, khiến cho kiểu tóc mới của Vũ Thần tan thành mây khói. “Trưởng thành rồi, thằng nhãi ranh nhà mình đã trưởng thành rồi!” Ánh mắt thay đổi nhanh chóng, Giang Linh lại đưa ma chảo của mình về phía tôi, “Liêm Di nhà chúng ta cũng đã trưởng thành rồi! Rốt cuộc cũng biết yêu!”
"......"
"......"
Tôi và Vũ Thần bất đắc dĩ nhìn vào mắt nhau, bây giờ không phải Giang Linh đã bị say rượu tới mức điên khùng rồi đấy chứ?
“Thật ra thì, hai người ở chung một chỗ, mình cũng cảm thấy vui mừng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà, chẳng qua là các người không chịu nói ra, đúng là không ra gì mà!” Giang Linh với bộ dạng oán phụ nhìn chúng tôi.
“Giang Linh, bọn mình cũng sợ cậu không đồng ý.”
“Ừ... Đúng là như vậy.” Cô ấy gật đầu một cái, “Chuyện này nếu bị dì biết, dì ấy nhất định sẽ không chịu, tư tưởng của dì rất bảo thủ.”
Đúng vậy, mẹ tôi nhất định sẽ phản đối kịch liệt, còn ba tôi... Haiz, lần tước ba còn nói tôi và Vũ Thần giống như chị em ruột, tôi thấy ông cũng rất khó mà chấp nhận chuyện này. Dien_dan l _quy don^. Còn cả ba mẹ của Vũ Thần nữa, mặc dù trình độ học vấn của bọn họ cao, tư tưởng cũng cởi mở, nhưng mà tôi và Vũ Thần lại chênh lệch chín tuổi...
“Nhưng mà nếu như ba mẹ biết chuyện này, mình cũng muốn biết bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào.” Nói xong, Giang Linh nhìn về phía tôi với bộ dạng tươi cười, “Bởi vì ba mẹ vẫn rất bận, cho nên bọn họ vẫn hy vọng bọn mình có thể tìm được bạn trai và bạn gái hơn tuổi để chăm sóc cho bọn mình, trước kia lúc mình quen Lý Minh Vũ, ba mẹ từng vì chuyện anh ta chỉ lớn hơn mình một tuổi mà đã phản đối.”
“Chín tuổi này có phải là quá...” Tôi còn chưa nói hết lời, đã bị Vũ Thần bịt chặt miệng lại.
Anh khó chịu nghiêng mắt nhìn tôi một cái, “Chín tuổi thì thế nào? Anh thích số chín, bắt đầu từ bây giờ, con số may mắn của anh chính là số chín, có ý kiến gì không?”
“...” Lại bắt đầu đùa giỡn trẻ con.
“Được chứ!” Đây là lần đầu tiên hai chị em đứng cùng một phe, Giang Linh gật đầu một cái, “Liêm Di, nói cho cậu biết, trước kia ba mẹ mình đã từng nhiều lần nói ‘Nếu như sau này Liêm Di có thể làm con dâu nhà chúng ta thì hay quá!’, cho nên cậu không cần phải lo lắng nhiều như vậy!”
Cuộc nói chuyện tiến hành tới đây, vấn đề chủ yếu thì tôi vẫn còn mơ hồ không rõ ràng. Nhưng mà tôi có thể xác định, tôi và Giang Linh vẫn là chị em tốt, có lẽ bây giờ còn thân thiết hơn! Mà tôi và Vũ Thần, và mối quan hệ yêu đương của chúng tôi không có bất kỳ sự đả kích nào, có câu nói kia của anh, tôi tin tưởng sau này dù bão táp có mạnh như thế nào đi nữa, chúng tôi sẽ cùng nhau chống đỡ được!
“Nào, chúng ta ăn mừng một cái!” Giang Linh nâng chén nói.
“Tại sao lại ăn mừng?” Vũ Thần hỏi.
“Vì Liêm Di, chúc mừng mối tình đầu của Liêm Di! Ha ha...”
Giang Linh cười rất khoa trương, còn có cả Giang Vũ Thần nữa! Hình như rốt cuộc hai chị em cũng ý thức được cái gì là chị em ruột, ăn ý tới mức khiến cho người ta tức giận, lại có thể liên thủ lại cười nhạo tôi! Đúng là, hai mươi sáu tuổi mới có mối tình đầu thì thế nào? Điều này có nghĩa là tôi rất ngây thơ trong sáng!
Không thèm nhìn hai chị em bọn họ, tôi lấy ly nước trái cây của mình, ừng ực tu một hơi thật lớn, lúc uống được một nữa, điện thoại di động ở trong túi đột nhiên réo ầm lên.
“A lô?”
“Liêm Di! Lập tức về nhà cho mẹ!” Đầu bên kia điện thoại, mẹ tôi giống như là ăn phải thuốc nổ vậy. Dien_dan l _quy don^.
“Mẹ... Mẹ bị làm sao vậy?” Lời của tôi vừa nói ra khỏi miệng, hai người ở bên cạnh cũng lập tức ngưng cười, bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt chăm chú.
“Trở về rồi nói! Về ngay lập tức!”
“Được... Được.”