Chương 40: Không tựa đề (còn chưa nghĩ ra. .)

Editor: Táo đỏ phố núi
"Trốn...... Trốn ở đây sao!" Minh Chí không ngờ được, Vũ Thần còn cao hơn cả mình lại bị tôi cho trốn ở dưới gầm bàn, nên rất là kinh ngạc. “Sao lại không giấu ở trong phòng làm việc của quản lý, chỗ đó thoải mái hơn.”


“Tình thế cấp bách, không nghĩ tới...” Tôi cười gượng, vừa phủi bụi bặm ở trên người của Vũ Thần. Không ngờ phía dưới gầm bàn của tôi lại bẩn như thế, nhân viên vệ sinh đã quét dọn kiểu gì vậy không biết. “Đồng chí Vũ Thần, đã chịu uất ức rồi.” Thấy Vũ Thần chui ra từ phía dưới bàn phím, sắc mặt khó coi, tôi cố làm ra vẻ thoải mái nhạo báng anh.


Thật ta thì tâm tình của tôi cũng không tiện, những lời mới vừa rồi của mẹ tôi cũng đủ để cho người ta có áp lực.
“...” Không lên tiếng, Vũ Thần cười cười.


Minh Chí nhìn ra được hai chúng tôi buồn bực không vui, mở miệng khích lệ nói: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải cố gắng!”
“Cám ơn chú nhiều.” Dienx  dandf Kê quyu dong.
“Khách sáo cái gì.”


Hai người có mấy ngày không gặp mặt, nhưng mà không có chút cảm giác lạnh nhạt nào. Có lúc, tôi thật sự hâm mộ cách đàn ông chung đụng với nhau.
Vũ Thần chỉ chỉ vào túi trên tay của Minh Chí, hỏi: “Không phải chú mua mì xào thật đấy chứ? Mua cho Liêm Di nhà chúng ta?”


“Đúng, mua cho Liêm Di nhà cháu đó.” Minh Chí cười thẳng thắn với Vũ Thần.
Làm cái gì mà săn sóc như vậy chứ, lòng dạ cháu rất hẹp hòi...” Cười nói, rồi Vũ Thần cầm lấy mì xào Minh Chí mua, “Mì xào cháu ăn, còn bàn bên kia một nửa phần chú, cám ơn mì xào của chú!”


available on google playdownload on app store


Minh Chí vỗ vỗ bả vai Vũ Thần, “Là cháu muốn mời chú ăn chứ gì, đừng có ngại, cần gì phải dùng chút thủ đoạn này chứ?”
“Mắc ói, chú đúng là tự kỷ quá, cháu là cái gì mà muốn mời chú ăn chứ, dung mạo của chú đẹp trai hơn cháu à?”


“Là nhìn đẹp trai hơn một chút xíu thôi.”


Ở bên cạnh nhìn hai người mỗi người nói một câu chọc cười, tâm trạng buồn bực trước đó của tôi bị quét sạch, tôi cũng gia nhập cùng bọn họ, “Vậy chúng ta tiếp tục ăn cơm đi! Chỗ này còn có gà chiên mà mẹ em đưa tới!” Nói thật, bữa cơm tối ngày hôm nay đúng là đủ phong phú.


“Được. Vậy thì anh trở lại ăn một bữa, cũng không ngại ăn cơm nhiều một chút!” Nói xong, Minh Chí ngồi xuống đối diện tôi. “Vũ Thần à, trên bàn ăn, chú không khách khí đâu đấy?”


“Ăn đi, không phải cháu đã không ngại mà ăn mì xào chú mua rồi hay sao.” Hành động của Vũ Thần đúng là nhanh, đã tiêu diệt được một phần tư mì xào rồi.


“Vũ Thần, cháu coi đi chú và Liêm Di ở chỗ này ăn sushi, còn cháu lại ăn mì xào, không cùng một đẳng cấp, cháu đi sang bàn bên cạnh ăn đi...” Dienx  dandf Kê quyu dong. Minh Chí lại cố ý trêu đùa Vũ Thần, thích Vũ Thần như vậy, là bởi vì trong lòng anh cảm thấy Vũ Thần chỉ là một đứa bé thôi...


“Hả?” Vũ Thần trợn tròn mắt, buông mì xào ở trên tay, một tay giữ bả vai của tôi, cảnh giác nhìn Minh Chí, “Chú cần phải biết rằng, bạn của vợ thì không thể lừa gạt được!” Nói xong, anh kéo kéo vai của tôi, nói với tôi, “Liêm Di à, bắt đầu từ hôm nay, em cũng gọi chú ấy là chú đi!”


Bảo tôi gọi Minh Chí là chú?
“Ha ha, thật là đáng yêu!” Minh Chí đưa tay xoa tóc của Vũ Thần, sau đó ngửa đầu ra sau cười phá lên, “Hai người các cháu đúng là một đôi.”


“Tại sao lại lôi em vào, nhưng mà lời khen của anh em thích, em nhận nó.” Nói giỡn một lúc, tôi chợt nhớ tới chuyện đi công tác nước Pháp, “Đúng rồi, em quyết định không đi công tác nước Pháp, Minh Chí nói với quản lý giúp em một tiếng đi, em ngại phải nói thẳng, em cảm thấy đã cô phụ ý tốt của ông ấy.”


“Được, anh sẽ nói giúp em.” Minh Chí gật đầu một cái.


“Vậy cám ơn anh, đúng rồi!” Tôi đưa tay cầm lấy tập tài liệu ở bên cạnh, “Phải làm tổng kết nửa năm, thời điểm tháng ba, em còn chưa vào làm, có một số việc không hiểu, “Nói xong, tôi gạt thức ăn ở trước mặt đi, đem tài liệu cho Minh Chí nhìn, “Thời điểm cuối tháng hai, tại sao tạp chí thời trang Phồn Cẩm lại hủy hợp đồng hợp tác với chúng ta?”


Minh Chí rút ra tờ giấy lau một chút mỡ dính ở trên tay, “Chuyện này đúng là bởi vì người thiết kế trước kia...”
Cũng do vấn đề này, tôi và Minh Chí bắt đầu nói tới công việc, trong văn phòng làm việc, hai người bận rộn nói chuyện, thì đương nhiên một người khác sẽ cảm thấy cô đơn rồi.


Vũ Thần cơm nước xong, thu dọn đơn giản đồ ở trên bàn của tôi, rồi nhìn tôi bận rộn công việc, anh vừa nhìn tôi, thì rất biết điều giữ yên lặng. Từ nhỏ tới lớn, lần đầu tiên tôi thấy anh phối hợp với tôi như vậy.


Trong lúc bận rộn tôi tranh thủ thời gian nhìn anh với khuôn mặt tươi cười, “Có buồn không? Nếu cảm thấy không có gì vui, vậy thì hãy về nhà trước đi, không cần phải chờ em tan làm.”
Vũ Thần lắc đầu một cái, "Không sao."
“Vậy thì tìm máy vi tính mà chơi đi.”
Lại lắc đầu, “Không chơi.”


"Tại sao vậy?"


“Em ở đây bận rộn công việc, tại sao anh có thể đi chơi được? Không giúp được em, anh đã rất khó chịu rồi.” Lúc anh nói những lời này, giọng nói càng lúc càng nhỏ, giống như sợ Minh Chí đang ngồi đối diện tôi sẽ nghe được sẽ nói lời châm biếm câu nói đầy buồn nôn của anh vậy.


“Không sao đâu.” DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Có lời này của anh, em đã thỏa mãn rồi, bận rộn hay mệt mỏi thì có đáng là gì?


Vì không tập trung, cho nên bản nháp thiết kế ở trên tay của tôi bị tôi xử lý sai. “A...” Hít sâu một hơi, trong mắt tôi toát lên ý hối hận, “A! Bị sai rồi, lại phải làm lại!”


“Hả?” Vũ Thần tiến lại gần, rất muốn giúp tôi nhìn xem có cơ hội cứu vãn hay không, nhưng mà anh căn bản cũng không có chạm vào bản thiết kế này, vẻ mặt bất đắc dĩ lùi lại, “Xin lỗi, đều tại anh đã quấy rầy em.”
“Là em đã không tập trung...”


“Được rồi, hai người bọn em đừng có ngôn tình như vậy có được không? Bao giờ bớt việc được?” Nói xong, Minh Chí đưa tay cầm đi bản thiết kế của tôi, khẽ nhìn sơ qua, “Cái này có thể sửa đổi được.” Nói xong, lấy bút ra, anh bắt đầu vẽ lên bản thiết kế của tôi.


Tôi và Vũ Thần nhìn Minh Chí với anh mắt giống như là đang nhìn vị thần tiên, anh thật sự có thể sửa được bản thiết kế?


Hai phút sau, đối với câu hỏi của tôi, Minh Chí đã thành công cho tôi một câu trả lời khẳng định. Tôi chỉ chỉ lên bản vẽ, không ngăn cản được sự sùng bái của mình đối với anh mà bộc phát ra.
“Không hổ là kinh nghiệm phong phú!”
“Đúng vậy!”
“Ha ha...”


Ngược với vẻ mặt hớn hở vui vẻ của chúng tôi, thái độ của Vũ Thần lại ảm đạm, giống như là mang tâm sự đầy mình. Tôi đang muốn hỏi là làm sao vậy, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
“A lô, cái gì?”


Bởi vì tôi và Vũ Thần ở khoảng cách rất gần, giọng nói bên trong điện thoại vang lên rất rõ, là Giang Linh.
“Cái gì... Em nghe điện thoại cũng không gọi chị một tiếng chị! Nhanh trở về đi, tối nay ba mẹ bay về, chúng ta sẽ đi đón bọn họ.”


Vũ Thần quay đầu liếc nhìn tôi một cái, có chút do dự, nhưng mà cuối cùng vẫn đồng ý, “Lập tức trở về.”
Thấy anh cúp điện thoại, tôi thông cảm gật đầu mở miệng trước khi anh kịp nói, “Đi đi, nếu như em không bận nhiều việc, thì em đã đi cùng anh để đón chú dì rồi.”


“Ừ.” Anh gật đầu một cái. Thuận tay cầm mấy túi đựng rác thực phẩm kia đi, anh chào tạm biệt tôi và Minh Chí, rồi đi về phía cửa, lúc chuẩn bị đi ra khỏi phòng làm việc, Vũ Thần giống như là có chút thỉnh cầu nói với Minh Chí, “Buổi tối sau khi tan làm, chú đưa Liêm Di nhà cháu trở về nhé.” 


“Được.” Minh Chí gật đầu một cái.
Chờ sau khi Vũ Thần đi rồi, Minh Chí nhìn tôi với ẩn ý, “Hai người qua lại ‘dịu dàng’ như vậy?” DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn


Dịu dàng? Tôi nhăn mày lại, hôm nay Vũ Thần có chút không giống với bình thường, so với bình thường chăm sóc hơn, tình cảm hơn... Chẳng lẽ nói, hai chúng tôi đã tiến vào giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt? Người không có kinh nghiệm yêu đương như tôi suy nghĩ lung tung một phen, nhưng mà, cho dù là giai đoạn nào đi nữa, chỉ cần cộng sự yêu đương của tôi là Vũ Thần, như vậy là được rồi.






Truyện liên quan