Chương 29: Câu Chuyện Đầu Giờ
Bỏ va li xuống đầu giường, Thomas quăng mình lên tấm đệm. Nó hơi bị bất ngờ với lũ bạn, bình thường giờ này bọn nó nếu không phải đi ngủ thì cũng ngồi tán phét, hôm nay lại chăm chỉ bất thường.
“Hôm nay sao lại chăm chỉ thể? Mình nhớ kỳ kiểm tr.a đã qua rồi mà? Bộ mấy giáo sư ếm bùa lên mấy cậu hả? – Thomas tò mò.
“Tụi này đâu có tài giỏi như ai đó?” – Harry đáp lại trong khi đầu vẫn cắm cúi vào quyền sách.
“Tiện thể cho cậu biết, kỳ kiểm tr.a bị lùi lại rồi. Thế lên công sức kiểm tr.a trước của cậu vất đi rồi. Ok.” – Ron bổ đao, nó đang nhức hết cả đầu với đám bài ôn tập thì có kẻ đang thảnh thơi nằm ườn trên đệm.
“Oh! Hoãn kiểm tra? Cũng chả quan trọng. Thế thì ôn bài vui vẻ.” – Thomas cười trên nỗi đau của kẻ khác. Nó đã kiểm tr.a xong rồi, thế lên hoãn hay không cũng chả liên quan – “À quên. Có quà cho mấy người đây.”
Dứt lời, Thomas cung đũa phép, chiếc va li mở ra và một đống kẹo bánh bay trong đó về phía đám bạn, đồng thời còn có mấy quyển vở theo cùng.
“Toàn bánh kẹo Muggle thôi, mình thích chúng hơn. Ngoài ra đó là mấy quyển vở mình ghi chép kiến thức đầu kỳ, lấy dùng tạm đi. Mệt rồi lên ngủ trước đây,”
Đám bạn nhanh chóng chia cắt đám bánh kẹo cũng như mấy quyển vở. Khi chúng tính quay ra chúc Thomas ngủ ngon thì đã thấy rèm đóng chặt, thằng khỉ kia đã đi ngủ. Cả đám có phần im lặng, thở dài một hơi cả lũ quay lại giường tiếp tục công việc. Lúc này Dean hô lên: “Không đúng!”
“Cái gì vậy?” – Cả đám nhìn về phía nó.
“Cái va li của Thomas” – Dean có chút kích động – “Mấy cậu thấy không, nó quá nhỏ để cất chứa cả một đống đồ như thế. Đó là một vật phẩm ma thuật.”
Ron ngay lập tức giải đáp cho đám, mấy thứ này thì kẻ sinh ra trong gia đình phù thủy như nó rõ nhất: “Nó chắc chắn đã được thi chú mở rộng (Capacious Extremis). Thậm chí cậu có thể tạo cả một khu vực rộng như quả đồi trong đó. Dĩ nhiên là giá cả của nó tuyệt đối sẽ khiến cậu phát điên. Loại rẻ nhất cũng phải tốn vài trăm Galleon.”
Nói đến cuối giọng Ron đã chua lòm. Vài trăm Galleon, số tiền đó nó thậm chí chưa từng nhìn thấy trong đời.
Đám còn lại cũng hít một hơi, vài trăm Galleon, đó còn là giá thấp nhất. Kể cả với tiểu phú ông như Harry thì đó cũng là một số tiền khủng bố, rốt cuộc Thomas kiếm đâu ra số tiền đó vậy.
“Đến coi một chút chứ?” – Dean Thomas đề nghị.
“Như thế có được không? Nhỡ có vấn đề gì thì chúng ta đâu thể đền nổi.” – mấy đứa còn lại cũng do dự.
“Nhưng chẳng mấy khi chúng ta thấy một thứ như vậy. Đúng chứ?” – Dean vẫn cố thuyết phục mọi người.
Lúc này giọng Thomas vang lên, nó đã thò đầu ra khỏi giường: “Nếu muốn mấy cậu có thể hỏi. Sờ mó lung tung dễ ch.ết lắm đó.”
Cả đám giật cả mình. Có cảm giác như tính ăn trộm lại bị chủ nhà bắt gặp ngay cửa.
“Cậu chưa ngủ sao, Thomas?” – Dean cười gượng gạo.
“Bị mấy cậu ồn như vậy ai có thể ngủ?” – Thomas có chút khó chịu, cả ngày lăn lộn với đống thẻ trên tàu khiến tinh thần nó mệt mỏi, lúc này nó rất muốn ngủ một giấc.
“Bọn mình có thể coi một chút không?” – Dean dò hỏi, thứ này thực sự quá hấp dẫn.
“Dĩ nhiên là ... không! Mình đã thi triển một số biện pháp phòng vệ lên nó, vì vậy tốt nhất đừng cố thử nếu các cậu không muốn đi xuống phòng y tế. Đó có lẽ cũng là một ý hay để trốn kiểm tra. Giờ thì mình phải đi ngủ, và nếu các cậu rảnh như vậy thì có thể tiếp tục ôn bài của các cậu. Good night”
Nói xong Thomas đóng rèm, nó vẩy lên một lớp màng chắn khiến cái giường của nó chìm trong bóng tối, đồng thời cũng ngăn trở phần lớn âm thanh.
Đám bạn cũng quay về giường. Dù sao thì chúng cũng đuối lý khi định sờ mó đồ đạc riêng tư của người khác, tuy nhiên vẫn có mấy tiếng làu bàu.
Sáng sớm hôm sau Thomas, Ron và Harry ngồi với nhau dùng bữa. Thomas lúc này đã tỉnh táo trở lại, thực tế nó đã dậy từ lúc 5h sáng để luyện tập cơ thể. Harry và Ron ngồi nói chuyện về những điều chúng đã làm trong kỳ nghỉ, Thomas cũng xin lỗi 2 đứa bạn vì thái độ khó chịu tối hôm qua. Harry và Ron tranh nhau kể về những gì chúng đã trải qua trong lễ Halloween, về con Troll to đùng bị chúng đánh cho bể đầu.
Thomas ra vẻ chăm chú dù nó đã biết trước câu chuyện, có điều lần này 2 đứa kia đã giải quyết con Troll một cách chủ động, chả biết cách nào an toàn hơn.
“Vậy là 2 cậu đã giải quyết con quỷ đó và kết thân với Hermione?” – Thomas hỏi trong khi đang ăn một đĩa salad, từ khi tăng lượng luyện tập lượng thức ăn tiêu tốn cũng tăng đáng kể.
“uh! Nhưng cô nàng khó tính hơn cậu nhiều, cậu ấy chả bao giờ chịu cho tụi mình mượn vở bài tập cả. Hơn nữa cũng độc mồm lắm.” – ron nhổ nước bọt.
“Cậu không lên nói thế, Ron. Tuy có hơi xấu miệng nhưng Hermione cũng muốn tốt cho tụi mình thôi.” – Harry can ngăn.
“Thomas cũng giúp đỡ bọn mình mà, nhưng cậu ấy vẫn cho tụi mình mượn vở.” – Ron phản bác.
“Cái này là do mình lười thôi.” – Thomas chẹn họng.
Lúc này Hermione đã đi đến, cả lũ thức thời im miệng. Cô ngồi xuống đối diện với Thomas, bên cạnh Ron. Hai người chào hỏi một chút, dù sao thì người đã cùng vào sinh ra tử với cô cũng không có Thomas. Còn Thomas thì cũng không sao cả, tính cách của Hermione quá cường thế, còn nó thì cao ngạo chảy trong xương tủy, hai người rất khó làm bạn thân của nhau được. Tuy nhiên có sự điều hòa của Ron và Harry ở giữa khiến đôi bên cũng coi như không có vấn đề, Thomas gần như không đưa ra bất cứ ý kiến gì khi Hermione có mặt, dù ý kiến của cô đúng hay sai.
Harry quay sang hỏi Thomas: “Cậu lần này về nhà có việc gì quan trọng hả? Mọi việc có ổn không?”
“Cũng không có gì, mọi việc đã được giải quyết xong.” – Thomas nhún vai – “Bố mẹ mình chuẩn bị di dân về Việt Nam. Lần này mình được gọi về để lấy ý kiến coi có đi cùng họ hay ở lại Anh tiếp tục việc học.”
“Về Việt Nam? Chỗ đó là ở đâu?” – Ron hiếu kỳ - “Mình chưa hề nghe đến cái tên đất nước nào như thế.”
“Theo mình biết thì đó là một quốc gia châu Á.” – Hermione thể hiện sự hiểu biết tương đối đáng kể.
“Xa như vậy?” – Cả Ron với Harry đều ngạc nhiên, một đất nước xa xôi là điều gì đó quá mới lạ đối với 2 đứa.
“Rất xa. Tính theo đường bay là khoảng hơn 6200 dặm. Đó là một nước nằm cạnh biển, giáp với Trung Quốc.” – Thomas giải thích.
“Oaaa! Xa như vậy! Khoan đã, như vậy là câu sẽ phải chuyển đi? Cậu sắp phải chuyển trường sao?” – Ron phản ứng lại sau khi bất ngờ, Thomas là số ít bạn thân của nó.
Harry cũng có phần sốt sắng, dù mới gặp nhau có 2 tháng nhưng Thomas không chỉ là bạn thân mà còn là một trong số hiếm hoi những người đối xử tốt với nó trong suốt 11 năm cuộc đời.
“Sẽ không. Mình đã quyết định sẽ ở lại Hogwarts, bố mẹ mình đã đồng ý. Chỉ là mình sẽ phải tốn chút thời gian để bay qua VN khi kỳ nghỉ hè đến.” – Thomas giải thích.
“Làm sao mà bố mẹ cậu có thể yên tâm khi để cậu ở lại một mình chứ?” – Hermione nghi hoặc.
“Mình đã thuyết phục họ. Hơn nữa Hogwarts là trường nội chú, một năm học đâu có về nhà bao nhiêu. Ngoài ra thì ngôi nhà của gia đình mình vẫn còn đó, nếu mình về đó sẽ có người hầu xử lý.” – Thomas giải thích.
Ba đứa ch.ết lặng. Làm sao mà thằng bạn có thể có sự tín nghiệm của cha mẹ dễ thế. Bọn nó thì, đứa bị gia đình của dì và dượng hành hạ, hiếm khi được ra ngoài, còn mấy đứa kia thì gia đình trông coi quá mức.
Bữa sáng kết thúc trong khi bốn đứa nói chuyện phiếm về đủ thứ. Thomas không muốn nói thêm về chuyện của gia đình, nó đổi chủ đề, nó hỏi mấy đứa bạn về vấn đề học tập, cùng với Hermione giải thích cho 2 đứa kia một số vấn đề chúng gặp khó.
Cuộc nói chuyện đổi mới ấn tượng của Hermione về Thomas. Trước kia cố nghĩ nó cũng la lá như Hari và Ron, nhưng qua cuộc nói chuyện mới phát hiện ra người này thông minh và chín chắn hơn 2 đứa bạn của nó nhiều. Tuy nhiên cô cũng không hiểu nổi tại sao một người như nó lại thấp điểm đến thế. Tổng điểm của nó còn không có trong top 5 của toàn niên cấp. Nếu không phải điểm số xuất sắc trong mấy môn bùa chú, biến hình, ma dược và phòng chống nghệ thuật hắc ám kéo lên thì điểm của nó có lẽ chỉ thuộc nhóm học sinh trung bình.
Còn ấn tượng của Thomas với Hermione chả có bao nhiêu thay đổi. Cô bạn này chăm chỉ, thông minh nhưng quá cường thế, thích thể hiện mình, với tính cách này sẽ dễ gây xung đột với nó. Cũng may thời kỳ bạo động ma thuật khiến nó trưởng thành một bước tương đối dài trong đối nhân sử thế. Chí ít nó sẽ không chấp nhặt mấy câu móc họng cũng như cái thái độ kiêu căng của cô.
Buổi học hôm đó diễn ra như thường lệ, Thomas đặc biệt nhàn nhã khi đã xử lý xong đám bài kiểm tr.a từ lâu. Hẹn mấy người bạn vào cuối tuần, nhờ Ron đánh tiếng với 2 ông anh của nó, Thomas cho rằng đã đến lúc thực hiện kế hoạch của bản thân.