Chương 67: Tiên Tri
Đến khi Thomas trở về, bà Serena vui mừng phát hiện con trai của bà đã bình thường trở lại. Còn người nhà ông Nhân cũng một lần nữa nhận biết Thomas. Dĩ nhiên, người biết Thomas là tiên tri chỉ có 3 người: ông Nhân, bà Vy và chú Bình.
Tối hôm đó, Thomas đến gặp bà nội. Nó có nhiều thứ muốn hỏi bà. Bà nội đang ngồi hóng gió ở ngoài sân, có vẻ bà biết Thomas sẽ đến vì vậy nơi đây không còn ai khác trừ hai bà cháu. Thomas rót thêm vào ly bà một ít nước vối, nó phát hiện không biết lên hỏi cái gì. Dù sao đến giờ Thomas đã có câu trả lời cho hầu như các vấn đề của bản thân.
Bà nội nhìn Thomas và cười, đứa cháu của bà đã bình thường trở lại, vẻ mờ mịt trong đôi mắt nó đã hoàn toàn biến mất. Cách bà làm rất hiệu quả, nhưng đó là đối với những người mạnh mẽ và dũng cảm, có rất nhiều người thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào sự thật. Thật may mắn, Thomas kế thừa hoàn hảo cá tính mạnh mẽ của gia đình.
- Xem ra, hôm nay con thu hoạch không tồi?
- Vâng. Nhờ bà và chú, con ổn rồi. Từ đầu con còn không rõ bản thân bị làm sao… con chưa từng nghĩ tới mình có thể tiên tri.
Bà Vy mỉm cười hiền lành, những gì Thomas nói đều nằm trong dự tính của bà. Trường hợp như Thomas cũng không phải hiếm lạ.
- Chỉ là, con không hiểu… con cứ nghĩ tiên tri là một trạng thái nào đó… giống như… lên đồng. Sau đó đưa ra lời dự đoán hay gì gì đó chứ ạ?
Bà Vy nói:
- Tiên tri không có hình thức cụ thể. Nó là một món quà, cũng là một thử thách mà vận mệnh ban cho con người. Cái trạng thái con nói, nó chỉ là một trong số những hình thức mà thôi. Quan trọng là tiên tri, còn hình thức, là thứ có thể thay thế.
- Vậy xem bói cũng vậy. Nó cũng dự đoán tương lai.
- Giống nhau nhưng trên bản chất là không phải cùng một thứ. Tiên tri là bị động, con người không khống chế được nó. Còn bói toán là thứ mà con người chủ động nắm giữ, thông qua những dấu hiệu, những điềm báo và đi suy luận, tính toán tương lai. Bói toán dễ sai, nhưng tiên tri thì rất khó. Với bói toán, chỉ cần người nghe không tin, cố gắng làm phản thì kết quả sẽ thay đổi. Nhưng tiên tri, cho dù cố gắng thay đổi thì kết quả có khi lại chính bởi vì những nỗ lực của con mà xảy ra.
Thomas cúi đầu suy nghĩ, điều bà nội nói làm cho nó có điều suy đoán về tương lai mà bản thân nhìn thấy. Tuy nhiên, ở cái tương lai đó, nó không xuất hiện. Lịch sử đó có lẽ đã rẽ lối ở đâu đó mà nó không biết. Chính vì vậy, trước khi nhập học, Thomas luôn không có đi thay đổi bất cứ gì mà nó biết. Nó không sợ sự việc thay đổi, chỉ sợ người biến. May mắn thay, kết quả thực không tệ.
- Bà không muốn biết con đã nhìn thấy gì ạ?
Thomas có chút tò mò, biết trước tương lai là thứ gì đó thực thú vị. Nhưng bà nội của nó chẳng có vẻ gì là muốn biết cả.
- Con đừng nói. Cũng không được nói. Tiết lộ tương lai sẽ phải trả một cái giá khủng khiếp mà con không bao giờ muốn.
Thomas ngạc nhiên, Gs Trelawney vẫn tiên tri phun ầm ầm.
- Người phương Tây coi trọng tiên tri, thèm muốn tương lai nhưng lại không để ý đến hậu quả. Con có từng để ý số phận của các tiên tri để lộ tương lai chưa? Họ mẹ của bà, cũng bởi vì cụ tổ Nguyễn Bỉnh Khiêm tiết lộ ý trời mà vài trăm năm tiêu điều không sức sống. Những trường hợp lên đồng ít bị trừng phạt, có lẽ do họ không thể tự chủ, nhưng bản thân họ tâm trí cũng không bình thường.
Thomas ngẫm chĩ, bà nội nói cũng không sai. Bản thân Gs Trelawney cũng chịu đủ khinh khi của mọi người, bản thân bà cũng dở dở ương ương. Thomas thở dài:
- Như vậy, tiên tri cũng quá cô độc. Không thể nói, không được nói, chẳng thể tìm một người chia sẻ. Cho dù là giữa chúng ta.
Bà Vy gật đầu, bà nói:
- Vận mệnh cho con một món đồ quý giá thì cũng bắt con phải chịu trách nhiệm bảo vệ nó. Ngoài ra, chúng ta không nói, nhưng có thể hành động.
- Như hôm nay?
- Đúng vậy. Như hôm nay.
Hai bà cháu nhìn nhau cười. Cuộc trò chuyện của hai bà cháu hôm nay diễn ra đến muộn. Qua cuộc nói chuyện, Thomas hiểu rằng, tương lai là rất khó cải biến. Rất nhiều tiên tri đã bị biến đổi. Điều này cũng có nghĩa, vận mệnh không phải cố định, nó có thể nắm giữ trong tay con người. Cái chúng ta làm, không phải đi nỗ lực biến đổi vận mệnh mà là hết sức bảo trì bản tâm. Chỉ cần bản thân vững vàng, thì cho dù vận mệnh cũng sẽ theo người mà đổi.
Ví dụ rất rõ ràng, Voldemort. Nếu hắn có thể giữ vững bản thân, tin tưởng sự vô địch của mình, không đi truy đuổi gia đình của Harry. Nếu Voldemort tiếp tục bước tiến của hắn, thì Harry và gia đình thậm chí còn chẳng đáng để Voldemort liếc mắt. Họ có thể sẽ sống sót, cũng có thể sẽ ch.ết bởi một đám thực tử đồ. Dĩ nhiên Voldemort sẽ không ăn đủ đòn cổ chú bảo hộ của Lily Potter. Harry cũng không thể có một mảnh vụn linh hồn của Voldemort và lợi dụng để chống lại hắn. Thế đó, cái làm Voldemort thất bại, không phải vận mệnh.
Hơn nữa những gì Thomas đã và đang làm chính là minh chứng tốt nhất của việc thay đổi vận mệnh. Nếu trong năm thứ nhất, nó chọn rời xa Hogwarts, đi học ở một ngôi trường phù thủy khác, không sáng tạo UC, thì vận mệnh của nhóm bạn nó có lẽ đã quay trở lại như giấc mơ. Nhưng Thomas vì những ích lợi của bản thân, lựa chọn tự mình nhập cuộc. Sự tham gia của nó đang dần thay đổi dòng chảy của vận mệnh… hoặc phải nói là đã thay đổi vận mệnh.
Tối hôm sau, trên sân thượng, mọi người đang ngồi đây hóng gió, những cơn gió từ cánh đồng giúp xua tan phần nào cái nóng khủng khiếp của ngày hè.
Cả nhà nội không sử dụng ma pháp để điều chỉnh nhiệt độ, ngoại trừ vài người như bà nội, mẹ của Thomas, bác Cúc thì không ai sử dụng ma thuật hay giải pháp gì đặc biệt để chống nóng. Ông nội nói, đây là rèn luyện con người, nếu có chút xiu nóng nực mà chịu không được thì còn làm ăn gì.
Thomas không quá đồng tình, hiện giờ là gần 40°C, nó có thể chiên trứng trên mái tôn. Tuy nhiên lòng hiếu thắng của Thomas bị đội lên khi nhìn đám anh em họ đi học giữa trời nắng và nhìn nó với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó nó quyết định ôm quạt cây chứ không cần thần chú.
Tối nay là giữa tháng, trăng tròn vành vạnh. Ánh trăng sáng đến mức Thomas có thể nhìn rõ cả cánh đồngn nơi mà những cây lúa đang khiêu vũ theo những ngọn gió. Thomas đang thích ý ngồi ngắm nhìn biển lúa và thưởng thức những cơn gió thì ông Nhân đột ngột lên tiếng:
- Con có vẻ rất thích nhìn cánh đồng lúa nhỉ?
- Vâng. Cả ngửi mùi hương lúa nữa ạ. Nó khiến con cảm giác thật thanh thản.
Ông Nhân mỉm cười, đứa cháu này cũng có tâm hồn văn nghệ sĩ đó chứ. Đột nhiên, cảm hứng đến, ông nói:
- Cháu có muốn làm thử mấy câu tả cánh đồng không? Nếu hay ông có thưởng.
Mọi người xung quanh đều cười. Chú Bình lên tiếng:
- Bố đừng làm khó cháu nó. Quốc tuy nói giỏi tiếng Việt, nhưng cháu nó vẫn sống ở nước ngoài từ bé, sao mà cháu nó làm văn, làm thơ được.
- Không đến lượt nhà anh nói chuyện, tôi đang hỏi cháu tôi. - Ông Nhân nói - Với lại tôi đang hỏi chứ có bắt cháu nó làm đâu.
Bà Vy, bà nội của Thomas lại nói:
- Cứ để cháu nó làm thử, có gì đâu. Quốc, con cứ thử coi.
Thomas bất đắc dĩ vâng lời. Nó đâu có khiếu văn chương gì cho cam, lại mới 12 tuổi nữa. Có điều tính hiếu thắng của Thomas cũng bị khơi dậy, nó bắt đầu nhìn ra cánh đồng tìm từ. Cũng may là không có yêu cầu cụ thể.
Mọi người cũng không có hi vọng gì, dù sao thì mong muốn một đứa trẻ sống ở Tây làm văn thơ VN thì đúng là hơi vô lý.
Khi ông Nhân tính bảo Thomas dừng lại, đừng làm khó mình, một cơn gió to nổi lên, sau đó Thomas bắt đầu đọc:
"Lúa như sóng, biển mênh mông
Sóng theo gió động, tỏa mãn trời đêm"
Lần này, đến phiên mọi người ngạc nhiên. Mấy người anh em họ có chút nói lắp:
- Nó làm được thật… thơ… thơ… lục bát…
Bác Cúc lên tiếng:
- Đúng là lục bát, tuy có nhiều thiếu hụt nhưng…
Ông Nhân đột ngột cười lớn, ông nói:
- Hay, hay. Đúng là thằng cháu của ông. Quốc, cháu muốn thưởng gì?
Thomas có chút ế ngữ, nó cảm thấy mấy câu vừa rồi mà nó đọc cứ có vấn đề. Tuy nhiên ông nội đã cho quà thì… ngu gì không lấy. Chỉ là nó nhất thời chưa nghĩ ra.
- Con vẫn chưa biết muốn gì. Ông cho cháu suy nghĩ đã nhé.
- Được, được… lúc nào nghĩ ra thì đến tìm ông.
Cuộc chò chuyện kết thúc không lâu sau đó.
Trong phòng của ông Nhân, hai ông bà đang nói chuyện.
- Ông cố ý kết thúc sớm cuộc nói chuyện là có ý gì?
Ông Nhân lắc đầu, ông hỏi ngược lại:
- Bà thấy thằng Quốc thế nào?
- Mấy câu của cháu nó ban nãy làm ông lo lắng.
Ông Nhân đi tới bên cửa sổ, ông thở dài:
- Vốn tôi chỉ nhất thời nổi hứng. Không nghĩ tới… Có khả năng, có khí phách. Cuộc đời của nó sau này e rằng… vô cùng… đặc sắc. Tôi đang lo lắng… liệu mình có thể đợi để xem hết đặc sắc hay không.
Bà Vy không nói. Những quyết định mang tính chất liên quan đến đại thế gia đình bà sẽ đưa ý kiến nhưng sẽ không làm gì ảnh hưởng đến quyết định của ông Nhân. Lần trước bà thấy ông Nhân như thế này là lúc ông quyết định rời cục tình báo. Hiển nhiên, ông Nhân đánh giá rất cao người cháu này. Thậm chí ông cho rằng nó có thể ảnh hưởng đến tương lai toàn bộ nhà họ Trần.