Chương 96: Vụ Án Đầu Tiên
Cả lũ bạn đầy hào hứng nhìn Thomas ném bay con yêu tinh đi xa mất hút. Fred vội vàng xáp lại, lấy tay quàng qua cổ, anh nói với giọng đầy hào hứng:
- Đó là ma pháp gì vậy? Dạy cho bọn này đi. Có nó sẽ dễ dàng hơn…
Fred nháy mắt với nó. Thomas nhanh chóng hiểu ý. Đối với 2 anh em sinh đôi thì con mẻo Norris và Peeves quả thực là hai trở ngại vô cùng to lớn. Đặc biệt là con yêu tinh Peeves, rất khó có thứ gì có thể khắc chế được nó.
Hermione tiến lên, cô nói:
- Hai người không thấy bây giờ không phải lúc à?
Ron lên tiếng hưởng ứng:
- Đúng vậy. Em rét run người rồi.
Thomas gật đầu, không khí ở giữa đám hồn ma này cũng khiến nó không thoải mái.
Tạm biệt ngài Nick Suýt Mất Đầu, với lý do trở về làm bài tập, cả lũ chạy khỏi tầng hầm. Cả 6 người nhanh chóng chạy ngược lên hành lang thắp toàn nến đen ban nãy.
Ron dẫn đầu hướng về cầu thang dẫn lên đại sảnh. Nó nói với giọng tràn trề hi vọng:
- Chắc chắn là mọi người chưa ăn hết món tráng miệng.
Đột nhiên, Harry đứng khựng lại. Hermione đâm sầm vào nó. Cô lên tiếng:
- Cậu làm sao thế Harry.
Cả bọn quay sang nhìn Harry. Nhưng cậu ta có vẻ hoảng loạn. Harry nói:
- Mọi người không nghe thấy gì sao?
- Nghe cái gì cơ?
Harry ngơ ngác, bên tai nó vẫn là âm thanh sắc bén, lạnh lùng và khát máu mà nó nghe được lần trước ở trong văn phòng của Lockhart.
Harry úp tai vào tường, nó thuật lại những gì nghe được với đám bạn nhưng họ ngơ ngác nhìn lại Harry. Thomas là một ngoại lệ, nó đang nhắm mắt lại, đôi mày cau chặt như đang suy nghĩ điều gì khó khăn lắm.
Giọng nói nhỏ dần bên tai của Harry. Chủ nhân của giọng nói đã bò lên phía trên. Harry đang tự hỏi, làm sao mà kẻ đó có thể, hay là hắn là một hồn ma lên mới có thể đi xuyên qua tường.
Harry hét lên:
- Đi lối này!
Chưa kịp Harry dứt lời, Thomas đã chạy trước với một tốc độ chóng mặt. Chỉ chớp mắt, bóng dáng của nó đã biến mất. Chỉ còn tiếng nói vọng lại:
- Mình đi trước!
5 người nhanh chóng đuổi theo hướng mà Thomas biến mất. Chúng chạy một mạch, xuyên qua Đại Sảnh đường, leo lên cầu thang cẩm thạch đến tầng 1. Harry cố gắng lần theo âm thanh mà nó nghe thấy, những người còn lại theo sát Harry. Âm thanh dừng lại ở lầu hai, 5 người chia nhau ra lùng sục. Cho đến khúc quanh dẫn tới hành lang cuối cùng.
Ron quẹt mồ hôi trên má, nó nói:
- Chẳng thấy gì cũng không nghe thấy, cả Thomas cũng biến mất. Có khi nào chúng ta nhầm hướng rồi không?
Harry định nói gì thì đã bị Hermione đánh gãy. Cô chỉ tay vào phía cuối hành lang, hô lên:
- Nhìn kìa!
Trên bức tường trước mặt chúng, một hàng chữ lem nhem được viết lên tường. Vết mực chưa khô sáng lung linh dưới ngọn lửa chập chờn của những ngọn đuốc.
MẬT THẤT ĐÃ ĐƯỢC MỞ RA. KẺ THÙ CỦA NGƯỜI THỪA KẾ HÃY LIỆU HỒN!
Ron kêu lên:
- Còn cái gì đó nữa, treo lủng lẳng bên dưới đó.
Cả bọn tiến sát lại, Harry suýt nữa trượt ngã, trên sàn có một vũng nước lớn. George nhanh chóng tóm được cánh tay Harry, giúp nó thoát khỏi tình trạng trật vật. George lên tiếng:
- Cẩn thận.
Khi tất cả tiến lại gần, họ lập tức nhận ra cái thứ đang dính lủng lẳng bên dưới dòng chữ. Mrs Norris, con mèo của lão Filch, bị treo cái đuôi trên cán đuốc.
Ron nói:
- Chúng ta lên rời khỏi chỗ này ngay thôi.
Harry do dự:
- Sao chúng ta không thử coi xem có thể giúp được cho nó chút gì không?
Ron đáp lại một cách ngao nhán:
- Tin mình đi. Sẽ chẳng tốt lành gì khi chúng ta bị phát hiện ở đây đâu.
* * *
Thomas lao nhanh theo hướng mà con Tử Xà di động. Những bức tường chắn lối đi khiến cho công việc truy đuổi trở lên vô cùng khó khăn. Chỉ một thoáng thôi mà đã 3 lần Thomas suýt mất dấu Tử Xà.
Nhanh chóng xuyên qua Đại Sảnh đường. Thomas chạy theo con quái thú đến lầu 2. Con mèo của gã Filch, Mrs Norris, từ đâu nhảy ra. Thomas đá nó một phát văng ra một góc. Con mèo gào lên một tiếng ra một góc.
Nhìn con mèo chạy đi, Thomas phiền muộn, nó đã mất dấu con Tử Xà. Thomas không bỏ cuộc. Nó quyết định đi thẳng tới nhà vệ sinh nữ để kiểm tra.
Nhà vệ sinh hoàn toàn trống vắng. Thậm chí con ma Myrtle cũng không có mặt. Thomas thở dài, ra về tay trắng thực khiến người khó chịu.
* * *
Mấy người đang tính rời đi thì những tiếng ầm ầm vang lên từ Đại Sảnh đường. Bữa tiệc đã kết thúc. Hai đầu hành lang họ đang đứng vang lên rầm rập tiếng bước chân cùng tiếng cười nói của hàng trăm học sinh các nhà.
Đám đông học sinh úa vào từ cả hai đầu hành lang. Tiếng cười nói lắng xuống khi đám người phát hiện ra con mèo bị treo ngược trên tường. Đám đông dồn lên trước để quan sát cảnh tượng kinh dị đó. Harry, Ron, Hermione cùng với Fred và George đứng tách biệt khỏi đám người.
Sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi một tiếng la chứa đầy khinh miệt:
- Cửa mật thất đã mở, kẻ thù của người thừa kế, hãy liệu hồn. Kẻ tiếp theo là mày đó, đồ Mu…
Malfoy ách họng. Một đôi mắt lạnh lẽo mang đầy tính uy hϊế͙p͙ đang hướng thẳng vào nó. Mồ hôi bắt đầu chảy trên trán của Malfoy, cái mặt trắng nho nhỏ của nó càng trở lên tái nhợt hơn bao giờ hết. Thomas đã quay lại.
Liếc nhìn Malfoy, Thomas chen qua đám đông để đi về phía những người bạn của mình. Harry lên tiếng hỏi:
- Cậu có phát hiện được gì không?
Thomas lắc đầu, khuôn mặt vô cùng trầm trọng, một lần nữa nó tay trắng quay về. Thậm chí lần này Thomas đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn không thể tóm được cái đuôi của gã chuột nhắt đang làm việc cho Voldemort.
Ron hỏi:
- Vậy cậu cũng nghe được giọng nói như Harry à?
Thomas gật đầu đáp lại câu hỏi của Ron. Nó nói khẽ với âm thanh vừa đủ cho cả đám bạn nghe:
- Đây không phải là nơi nói mấy chuyện này. Chút nữa về phòng rồi nói.
5 người nhận đồng quan điểm của Thomas. Tất cả đều im lặng không nói bất cứ điều gì và quan sát tình thế.
- Có việc gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra ở đây?
Có vẻ tiếng la của Malfoy đã đánh động Filch. Lão vạch đám đông và chen tới trước. Ngay khi nhìn thấy tình trạng của Mrs Norris, lão ngã ngửa ra, lảo đảo, ôm mặt vì kinh hoàng. Lão rít lên:
- Con mèo của ta! Con mèo của ta! Chuyện gì đã xảy ra với Mrs Norris của ta?
Mắt lão long lên, bên trong đó như chứa cả một ngọn núi lửa. Lão nhìn qua Harry, hét:
- Mày! Chính mày! Mày đã giết con mèo của tao! Mày giết nó! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ…
- Argus!
Gs Dumbledore đã tới hiện ttrường theo sau ông là các giáo viên khác. Trong khoảnh khắc, Gs Dumbledore lướt qua đám Thomas và tách con mèo Norris ra khỏi cái cán đuốc.
Gs Dumbledore nói:
- Đi với tôi, Argus. Mấy trò nữa, các cậu Potter, Weasley và cô Granger. Cả con nữa Thomas.
Lockhart đầy háo hức tiến lên phía trước.
- Văn phòng của tôi là gần nhất, Hiệu trưởng, ngai tại cầu thang. Tôi rất vui lòng giúp đỡ.
Gs Dumbledore nói:
- Cám ơn thầy, Lockhart.
Đám đông tách ra nhường đường cho họ. Lockhart mỉm cười nhẹ nhàng đầy phong độ theo sau. Tiếp sau đó là các Gs McGonagall và Snape.
Thomas có phần lé mắt, Lockhart có vẻ mới thay đổi phong cách. Phong cách kiểu này theo Thomas thì ngon hơn cái vẻ tao bao bình thường của gã nhiều lắm. Nếu gã cứ giữ cái kiểu này, e rằng sẽ có càng nhiều nữ sinh sập bẫy mất. Vì hòa bình Hogwarts, vì sự trong sáng của các bạn nữ sinh, Thomas sẽ giám sát chặt chẽ Lockhart từ lúc này.
Khi họ bước vào phòng Lockhart, một loạt chuyển động loạt soạt diễn ra trong bóng tối. Có thể nhìn thấy bên trong vài bức hình, một số Lockhart đang vội vàng né khỏi khung tranh. Trên đầu chúng chứa đầy các con lăn uốn tóc. Lockhart thực thì thắp đèn, đặt lên bàn giấy rồi lùi lại đứng phía sau.
Gs Dumbledore đặt Mrs Norris mặt bàn bóng loáng và bắt đầu khám xét. Harry, Ron, Hermione và hai anh em sinh đôi trao đổi nhau một ánh mắt. Chúng thu lu vào mấy cái ghế nằm ngoài vùng ánh sáng nến, ngồi im đó và quan sát.
Mũi dài khoằm của Gs Dumbledore cách Mrs Norris chỉ tầm 2 cm. Gs nhìn chăm chú con mèo qua cặp kính bán nguyệt trong suốt. Cây đũa phép của cụ nhẹ nhàng chọc chọc con mèo đang cứng đờ. Gs McGonagall cũng cúi sát, hai mắt nheo lại. Gs Snape đứng phía sau, lờ mờ trong bóng tối. Trên mặt ômg mang một biểu cảm kỳ dị, giống như đang cố gắng hết sức để nín cười. Lockhart lượn lờ xung quanh, lảm nhảm một đống đề nghị vô dụng.