Chương 22
Sáng sớm.
Bạch Ân nằm trên chiếc giường mềm mại, đương lúc nửa mê nửa tỉnh, ông nghe thấy tiếng băm đồ ăn cùng tiếng nước lục bục sôi trong nồi, tự hỏi hồi lâu vẫn không nhớ ra được mình đang ở chỗ nào.
Vừa tập hợp trí thông minh bị phân tán của mình, vừa chui khỏi chăn, xuống giường. Quần áo rải rác trên sàn, chiếc áo sơ mi không nằm trong đám đó thì bị cuộn với cái chăn dính dịch thể, nhàu nát không mặc nổi.
Bạch Ân nhìn cảnh này mới nhớ ra mọi chuyện, ông lấy qυầи ɭót trong tủ của Trịnh Hòa rất tự nhiên, mặc vào, còn cứ thế trần truồng đứng trước gương, thưởng thức dáng mình.
Cơ bắp duyên dáng ở vùng bụng đều bị phủ kín bởi dấu răng của Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh đưa tay, chậm rãi xẹt qua cơ thể mình, khóe miệng mỉm cười, không che giấu nổi vẻ chế giễu. Nếu trước đấy, ông còn phân vân không biết có nên để Trịnh Hòa thành bạn giường mới của mình không, thì qua tối qua, vị trí của Trịnh Hòa đã được xác định.
Lấy di động ra, Bạch tiên sinh định chụp ảnh kỷ niệm, nhưng vừa mở màn hình, một tin nhắn được gửi nửa tiếng trước đập vào mắt, đọc hết tin, vẻ mặt ông lạnh đi.
Mặc quần áo chỉnh tề, Bạch Ân mở cửa bước ra, lúc đi ngang qua phòng khách, ông thấy cậu chàng tối qua vẫn quấn lấy mình kia đang mặc tạp dề, cầm đũa gẩy gẩy trong nồi. Nghĩ thế nào, ông đi qua ôm lấy Trịnh Hòa từ phía sau, tựa đầu lên bả vai cậu: “Em làm cho tôi đấy à?”
Không ngoài suy đoán của ông, tai Trịnh Hòa run lên, ửng hồng, mặt cậu lại giả vờ nghiêm túc: “Ừm.”
Bạch Ân cười không ngừng, ông không hề biết mình lại thích tuýp này, nhưng một khi đã gặp phải, liền không dứt ra được.
Nếu không vì thời gian không cho phép, Bạch Ân thực muốn lột sạch quần áo của cậu, dùng vũ khí của mình khiến cậu khóc lên…..
Ôi, ngừng, ngừng. Bạch Ân thầm nói. Chỉ nghĩ thế thôi ‘ông’ đã ngóc đầu dậy, thật không tốt, Bạch Ân buông Trịnh Hòa ra, nói: “Xin lỗi, tôi không có thói quen ăn sáng, em ăn đi, tôi phải đi.” Nói xong, ông vội vã rời khỏi, sợ mình quay đầu lại, liếc cậu một cái, liền không khống chế được.
“Bạch tiên sinh, ngài chờ chút.” Trịnh Hòa hô.
“Trịnh Hòa, em sao thế?” sắc mặt ông tối sầm lại.
Trịnh Hòa do dự, nói không nên lời, cuối cùng, cậu lắc đầu, phất tay, nói: “Không có gì, đi đường cẩn thận.”
Bạch Ân cười thực giả dối.
Trịnh Hòa, qua hôm nay, em có muốn trốn cũng trốn không được.
Dằn xuống bao suy nghĩ âm u, Bạch Ân nhìn sâu vào bóng dáng vẫn ngóng theo mình kia, quay đầu rời đi.