Chương 81
Tảng sáng, Bạch Ân đang nửa mê nửa tình thì bị cuộc điện thoại như đòi mạng của Vương Thư Hoa đánh thức.
Nhận điện thoại, Bạch Ân ‘Ừm, ờ’ mấy phút, rồi cúp máy, ngủ tiếp. Vừa nhắm mắt, điện thoại lại có. Bạch Ân nheo mắt, định tháo pin, Trịnh Hòa nhắc: “Cái này là điện thoại công tác của ngài, hay là có chuyện thật?”
“Chuyện gì thì cũng đợi tôi tỉnh ngủ đã.” Bạch Ân nói: “Mới 4 giờ sáng.” Nói xong, Bạch Ân dán bàn tay mới để ra ngoài chăn mấy phút nhưng đã lạnh cóng của mình lên người Trịnh Hòa để sưởi ấm.
Thân nhiệt ông thấp bẩm sinh. Năm nào cũng phải mặc ba lớp áo trong, ba lớp áo ngoài, hôm có gió còn quấn thêm khăn. Người ta mùa hè nóng đẫm mồ hôi, ông ngồi dưới bóng râm chừng ba mươi phút cũng lạnh run được. Đã vài tháng kể từ khi có tuyết đầu mùa, trời càng ngày càng lạnh. Bạch Ân cáu kỉnh cứ như dự báo thời tiết, nó lạnh, mình còn lạnh hơn.
Trịnh Hòa đưa tay cầm điện thoại nhận cuộc gọi, đặt bên tai Bạch Ân, xoay người ngủ tiếp.
Người ở đầu bên kia điện thoại thay đổi, Tang Bắc trình bày rất nhanh, cuối cùng nói: “Ngài phải mau chóng lại đây, chúng tôi không ai giải quyết được.”
Bạch Ân nhíu mày, tiện tay quẳng điện thoại lên tường. Không biết cái điện thoại đó cấu tạo từ gì, nổ ‘bùm’ một cái như lựu đạn cầm tay, tiếng lớn đến mức khiến Trịnh Hòa choàng tỉnh. Cậu chớp chớp mắt, xoay người, rúc vào ngực Bạch tiên sinh, sưởi ấm cho ông, nói: “Điện thoại nói gì mà khiến ngài nổi nóng thế, đừng giận, được không?”
“Tôi không giận.” Bạch Ân quả thực không giận, ông chỉ thấy tiếng điện thoại vang rất phiền, cúp máy lại ngại tốn sức, vậy nên, đang trong lúc lơ mơ buồn ngủ, ông quẳng điện thoại mà chẳng thèm nghĩ gì.
Trịnh Hòa đặt bàn tay lạnh lẽo của Bạch Ân lên bụng mình sưởi ấm, nói: “Em thấy điện thoại có vẻ cấp bách, sao thế?”
Bạch Ân nghĩ mãi cũng không nhớ được hai cuộc điện thoại đó nói gì. Hình như bảo ông qua một CÂU LẠC BỘ bên Lục Hoàn ở Tây khu, rồi hình như, Vương Thư Hoa gặp rắc rối gì đó.
Bạch Ân nhìn bầu trời tối đen bên ngoài đã không muốn ra khỏi nhà. Trong xe lạnh, lại phải bật hệ thống sưởi hơi, lái xe sang Lục Hoàn ít nhất phải nửa tiếng, đi qua đi lại, chắc đét sẽ không được ngủ.
“Không có gì quan trọng, bạn tôi gặp chuyện, nhờ tôi qua giải quyết.” Bạch Ân nói rất thản nhiên.
Trịnh Hòa nghe vậy liền cuống: “Chuyện gấp thế còn gì? Thế ngài nhanh lên, mặc quần áo, chuẩn bị rồi đi.”
“Tôi không đi.” Bạch Ân ôm chặt lấy Trịnh Hòa: “Mình gặp rắc rối thì phải tự giải quyết, tôi không quan tâm.”
“Thế sao được.” Trịnh Hòa lo lắng nói xong, liền ngáp ngáp, Bạch Ân nhìn cậu cũng thấy buồn ngủ,. Trịnh Hòa kéo chăn xuống, bầu không khí lạnh như băng phủ lấy vai Bạch Ân. Bạch Ân đành phải ngồi dậy: “Được rồi, tôi đi là được, em đi với tôi.”
“Em không đi đâu.” Trịnh Hòa lắc đầu: “Việc của ông, em không tiện đi theo.”
Bạch Ân có chút buồn rầu: “Em không đi, tôi lạnh, biết làm sao giờ?”
Trịnh Hòa buồn bực, lăn một vòng trên giường, thấy Bạch Ân còn bực hơn mình, nghĩ, để ông ra ngoài trong cái thời tiết này đúng là tr.a tấn, liền không nói gì thêm. Cậu lấy ra hai bộ quần áo, đặt lên thảm để địa nhiệt làm ấm chúng lên, cầm một bộ đưa cho Bạch Ân: “Ông mặc cái này đi, vừa là xong.”
“Em là?” Bạch Ân hỏi.
“Đương nhiên, ” Trịnh Hòa liếc ông khinh bỉ: “Nhà em không có thím nào dọn phòng cho, quần áo ông đương nhiên là em là.”
Bạch Ân cảm thấy rất ngạc nhiên. Từ bé đến giờ, quần áo của ông đều do người khác vệ sinh làm sạch, lần đầu tiên, ông để một người thân cận giặt ủi cho mình. Cảm giác này thực thích, khiến Bạch Ân cảm thấy, mặc chiếc sơ mi này, cũng thoải mái hơn bình thường rất nhiều.
Ông thích việc Trịnh Hòa biết làm việc nhà, càng ngày càng thích.