Chương 70: 346 – 350
346.
Người phải chịu ảnh hưởng lớn nhất trong lần đổi gió ở thành phố H lần này là Vương Thư Hoa.
Bởi vì một số công chuyện không tiện nói ra, ông và những thế lực thành phố này ít nhiều đều có mối quan hệ với nhau. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, rốt cuộc cũng có ngày ông sa chân rơi vào hố.
Tạm cách chức, thẩm tra, thẩm vấn, cách ly.
Mái tóc đen bóng nhiều năm của ông bị cắt, sờ sờ đầu, man mát, cảm giác có chút trống vắng cô liêu.
“Vương Thư Hoa, có người tìm ông.” Cảnh sát mở cánh cửa sắt cho ông ra ngoài.
Vương Thư Hoa cảm thấy kỳ quái, bình thường ai lại đến tìm ông lúc khốn khó này? Chẳng nhẽ bên Bạch tiên sinh nhận được tin…
Ngoài cửa, Đào Tiệp im lặng nhìn Vương Thư Hoa khiến ông kinh ngạc: “Sao cô lại tới đây?”
“Nghe nói ông vào đây nên tôi qua nhìn một cái.” Đào Tiệp tỏ vẻ sung sướng khi thấy ông gặp họa.
Vương Thư Hoa sờ sờ đầu, bỗng nhiên muốn biết giờ mình nhìn như thế nào, hỏi: “Aiz, giờ nhìn tôi thế nào? Cô nêu cảm nghĩ đi.”
Đào Tiệp chần chừ: “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”
“Đương nhiên là nói thật”
“Nhìn ngu ngu, như mấy đứa trẻ chăn trâu ấy.” Đào Tiệp rất thành thực,
Vương Thư Hoa nghe vậy, càng tò mò về cái đầu của mình, hỏi: “Cô có mang di động không?”
Đào Tiệp khinh bỉ: “Đến kiến thức cơ bản nhất ông cũng không có sao, trại giam cấm mang di động vào thăm mà.”
“Thế cô có gì giúp tôi nhìn thấy mình lúc này không? Gương hay đồ phản quang gì đó.”
Đào Tiệp lục túi lấy ra một hộp phấn: “Ông xem cái này được không?”
Vương Thư Hoa mở hộp phấn ra, bên trong chỉ có một chiếc gương nhỏ bằng hai ngón tay: “Cô đùa tôi đấy à?”
Đào Tiệp thực vô tội: “Tôi đùa ông gì chứ, chẳng phải muốn gương sao? Đó, gương đó.”
“Nhỏ thế tôi soi kiểu nào?”
“Bình thường tôi vẫn dùng nó bổ trang, nó đã là cái lớn nhất rồi đó.”
“Dùng cái này bổ trang?” Vương Thư Hoa càng không thể tin nổi vào tai mình, “Cô còn có gương nhỏ hơn à?”
Đào Tiệp lấy một cái khác ra, cái này chỉ lớn tầm móng tay cái.
Vương Thư Hoa: “…”
Đám phụ nữ các cô thực đáng sợ.
Cảnh ngục gõ cửa nhắc: “Sắp 15 phút rồi.” Anh ta quay đầu, mắt suýt rớt ra ngoài vì cái cảnh một nam một nữ đang ngồi nghịch đống đồ trang điểm.
Vương Thư Hoa dùng tấm gương bé bằng hai ngón tay mình soi, nói nhỏ: “Cô không thấy kiểu tóc này rất men lì sao? Nhìn sáng sủa hẳn.”
Đào Tiệp nói: “Sáng chỗ nào? Nhìn trán ông to ra thì có.”
“Thế sao?” Vương Thư Hoa đặt gương lại gần trán, thầm oán: “Gương cô nhỏ quá, sao tôi thấy toàn cảnh được chứ.”
“Đấy là vì mặt ông to.”
“Hai người…” Cảnh ngục nghẹn họng, không biết nói gì.
347.
Trịnh Hòa ngồi nhà xem Xuân Kiếp với Bạch tiên sinh.
Lần đầu tiên, cậu thấy mới lạ. Lần hai, cố gắng thì vẫn xem xong, đến lần thứ tám thì sao?
“Bạch tiên sinh, chúng ta xem cái khác đi, được không?” Trịnh Hòa cầu xin.
“Sao thế, phim của em mà em không muốn xem sao?” Bạch tiên sinh lôi cái giọng đàm phán của mình ra.
“Không phải không muốn…” Trịnh Hòa đành phải rụt về.
Ngoài cửa sổ, Husky chạy về, lại chạy đi, như đứa ngốc, cứ thế vài lần, rốt cuộc Trịnh Hòa cũng phát hiện ra nó.
Bạch tiên sinh đứng dậy, đổ hai hộp thức ăn cho chó, đặt ngoài cửa sổ.
Lúc hai người đi đón Husky, con Schnauzer ở đó cứ chạy theo sau, vừa chạy vừa sủa, Trịnh Hòa thương tình bèn mua nó về.
Từ nay về sau, hai con chó sống tháng ngày hạnh phúc bên nhau.
Husky và Schnauzer ăn xong, lại định chạy đi chơi, Trịnh Hòa nhanh tay bắt được một con, nói: “Bạch tiên sinh! Chúng nó cũng là một thành viên trong gia đình của chúng ta, xem Xuân Kiếp cũng phải xem cùng!”
Bạch tiên sinh nhíu mày: “Bọn nó xem hiểu à?”
Trịnh Hòa nghĩ: cần gì quan tâm có hiểu hay không, đã ch.ết thì phải ch.ết chùm cho vui chứ?
348.
Sau scandal tình cảm với Trịnh Hòa, Mạt Mạt lại được lên báo.
“Gả vào danh gia vọng tộc, con đường tình yêu nhấp nhô của người mẫu Mạt Mạt!”
“…Chậc chậc, cái nickname này, đúng là khí phách, cậu có thấy giống mấy cái tiểu thuyết tám nhảm không?
Ở đầu bên kia, không biết Mạt Mạt đang ăn gì mà nhồm nhoàm không nói rõ tiếng “oi…ấy… ó…ao…âu….”
“Cậu đang nói tiếng người đấy hả?” Trịnh Hòa cười ha ha.
Mạt Mạt nuốt hết rồi mới nói tiếp: “Tôi bảo là, tôi có thấy sao đâu, cậu còn chưa nhìn đống báo bên này viết thế nào đấy, sắp tả tôi thành hồ ly tinh luôn rồi! Sao đám nước ngoài này lại có trí tưởng tượng phong phú thế chứ?”
Trịnh Hòa tò mò: “Viết thế nào?”
“Nhiều lắm, cả một xấp báo dày đều viết tên tôi, giờ tôi lên mạng search xem, có gì gửi mail cho.”
“Tiếng Trung à?”
“Đương nhiên không, tôi đang ở Mĩ mà, dùng tiếng Anh.”
Trịnh Hòa nhún vai: “Thế thì đừng gửi, tôi có biết tiếng Anh đâu mà, nhìn cũng chả hiểu, đúng rồi, cậu ở bên đó thế nào? Có bị sốc tiếng không?”
“Tôi lớn lên ở Singapore mà, dùng để nói chuyện cũng tạm, nhưng có mấy chỗ tôi cũng không hiểu lắm, đại khái vẫn sống qua là được.”
Trịnh Hòa nói: “Cậu không nói tôi cũng quên… đúng rồi, vì sao lại đột nhiên sang Mĩ thế? Chẳng ai kịp ra tiễn cả.”
“Đều tại KUY đấy, trước lúc đi có thèm nói cho tôi biết đâu, việc ở công ty cũng chưa xong, cứ tưởng đi một chuyến rồi về luôn, nào ngờ về đây, người nhà bắt kết hôn, thế nên KUY đành phải công khai quan hệ của bọn tôi, sau một số chuyện gì đó tôi cũng không biết – đại khái là hai tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn.”
“Chuyện tốt mà.” Trịnh Hòa cười he he, “Người ngoại quốc đúng là thoáng, thế lúc đó nhớ đưa tôi thiệp cưới nhá, tôi phải tới hôn lễ của cậu ăn một bữa no nê.”
Cái bản tính ham ăn của Trịnh Hòa lộ rõ.
“Đương nhiên rồi, cậu nhớ đưa tôi bao tiền mừng to to vào nhá!”
Bản tính tham tiền của Mạt Mạt cũng lộ rõ.
349.
Bởi vì tên của Trịnh Hòa rất kỳ quái, công ty đã phải chịu hàng loạt các câu hỏi từ giới truyền thông như ‘Trịnh Hòa là tên thật hay nghệ danh, là dựa vào tiếng Latin, tiếng Anh, hay nhân vật cổ đại nào của Trung Quốc để đặt?’, ‘Công ty các ông không để ý tới nghệ danh cho nghệ sĩ sao? Cái gì cũng gọi được chắc? Chẳng nhẽ họ Lý gọi Lý Tử, họ Vương gọi Vương Gia?’ ‘Mong quý công ty giải thích chuyện tên thật hay nghệ danh của nhệ sĩ này…’
Các ông cấp cao bèn quyết định – đổi tên!
Đặt tên cho nghệ sĩ có hai cách, cách nhân đạo nhất là lựa tên rồi xem đọc có hay không, thuận miệng không; cách thứ hai đơn giản hơn, giở quyển từ điển ra rồi chọn một từ có vẻ hợp với hình tượng của người đó là được.
Vì thế, sau những nửa tiếng suy nghĩ, A Long nghĩ ra một tên tiếng Trung là Trương Ái Linh, còn kèm theo một tên tiếng Anh là Tom.
Thành thiếu nghe xong, nước trong mồm phụt xa tới 3m.
350.
“Đổi tên gì cơ?” Trịnh Hòa ngoáy lỗ tai, sờ đầu, “Ảo giác sao? Chắc chắn là ảo giác, đang êm đẹp, sau bỗng dưng Thành thiếu tốt bụng nhà tôi bảo tôi đổi tên chứ.”
Thành thiếu nói: “Tôi không lừa cậu, công ty bảo cậu đổi tên, cũng đặt xong rồi.”
“Tên gì?”
Thành thiếu hít sâu một hơi: “Tên tiếng Trung là… Trương Ái Linh.”
Bạch tiên sinh: “…”
Trịnh Hòa rít gào: “Thành thiếu, anh giỡn tôi đấy à? Đấy là tên người sao? Đổi tên thôi sao còn đổi cả họ? Sửa họ cũng được, nhưng Trương Ái Linh chẳng phải tên một nữ tiểu thuyết gia nổi tiếng thời dân quốc sao? Anh nghĩ tôi dùng tên này tung hoành giới giải trí được à? Được à? Tôi biết làm người thế nào? Cụp đuôi đi đường chắc! Nhỡ tôi để lại tiếng thối muôn đời, bà Trương Ái Linh nhất định sẽ đội mồ sống dậy! Hù ch.ết cha tôi đấy!”
Thành thiếu day day huyệt Thái Dương, nói: “Đừng gấp, còn có tên tiếng Anh nữa mà.”
“Tên tiếng Anh là gì ?” Bạch tiên sinh hỏi, rất bình tĩnh.
“Tom.” Thành thiếu cũng đáp lại rất bình tĩnh.
Trịnh Hòa không bình tĩnh nổi: “Vừa nghe đã biết tên này là tiện thể chọn? Bên Mĩ, 10 thì có 9 mang tên này nha! Mấy người định chơi tôi chắc! Tôi gọi cái tên Trịnh Hòa thái giám gần 30 năm là đủ lắm rồi! Còn muốn đời tôi bi thảm hơn sao! Có phải là người không!”
Thành thiếu tỏ vẻ thương hại: “Trịnh Hòa… Không, Ái Linh, cấp trên đã quyết định rồi, bọn họ rất thích tên này, hơn nữa còn tin tên này sẽ giúp cậu tăng lương trong thời gian tới, thăng chức thành Tổng giám đốc, rồi CEO, giành được trái tim Bạch tiên sinh, trở thành kẻ thắng cuộc, lên đỉnh vinh quang!”
Trịnh Hòa rỏ những giọt nước mắt bi thương.
“Ai… đặt tên này cho tôi?” – cậu hỏi.
Thành thiếu nghiêng người, lộ ra A Long – đang hớn hở, phía sau, A Long còn không biết chuyện gì đang xảy ra, giơ hai ngón tay ‘V’ một cái: “Thế nào?”
Trịnh Hòa cười âm hiểm, đi lại phía A Long.
“Cậu nghĩ sao ?”